古诗词

仲夏细雨

曾几

霢霂无人见,芭蕉报客闻。mài mù wú rén jiàn,bā jiāo bào kè wén。
润能添砚滴,细欲乱炉薰。rùn néng tiān yàn dī,xì yù luàn lú xūn。
竹树惊秋半,衾裯惬夜分。zhú shù jīng qiū bàn,qīn chóu qiè yè fēn。
何当一倾倒,趁取未归云。hé dāng yī qīng dào,chèn qǔ wèi guī yún。

曾几

曾几(1085--1166)中国南宋诗人。字吉甫,自号茶山居士。其先赣州(今江西赣县)人,徙居河南府(今河南洛阳)。历任江西、浙西提刑、秘书少监、礼部侍郎。曾几学识渊博,勤于政事。他的学生陆游替他作《墓志铭》,称他“治经学道之余,发于文章,雅正纯粹,而诗尤工。”后人将其列入江西诗派。其诗多属抒情遣兴、唱酬题赠之作,闲雅清淡。五、七言律诗讲究对仗自然,气韵疏畅。古体如《赠空上人》,近体诗如《南山除夜》等,均见功力。所著《易释象》及文集已佚。《四库全书》有《茶山集》8卷,辑自《永乐大典》。 曾几的作品>>

猜您喜欢

壬戌岁除作明朝六十岁矣

曾几

禅榻萧然丈室空,薰销火冷闭门中。chán tà xiāo rán zhàng shì kōng,xūn xiāo huǒ lěng bì mén zhōng。
光阴又似烛见跋,学问只如船逆风。guāng yīn yòu shì zhú jiàn bá,xué wèn zhǐ rú chuán nì fēng。
一岁临分惊老大,五更相守笑儿童。yī suì lín fēn jīng lǎo dà,wǔ gèng xiāng shǒu xiào ér tóng。
休言四十明朝过,看取霜髯六十翁。xiū yán sì shí míng cháo guò,kàn qǔ shuāng rán liù shí wēng。

谒灵康庙

曾几

玉霄峰外海西头,即是衰翁所领州。yù xiāo fēng wài hǎi xī tóu,jí shì shuāi wēng suǒ lǐng zhōu。
云水茫茫长发兴,春山叠叠未生愁。yún shuǐ máng máng zhǎng fā xīng,chūn shān dié dié wèi shēng chóu。
旧时英物馀千载,胜地丛祠尚一丘。jiù shí yīng wù yú qiān zài,shèng dì cóng cí shàng yī qiū。
苦雨凄风莫为祟,与君同乐亦同忧。kǔ yǔ qī fēng mò wèi suì,yǔ jūn tóng lè yì tóng yōu。

登玉霄亭

曾几

老荷君恩付赤城,瘦筇扶上玉霄亭。lǎo hé jūn ēn fù chì chéng,shòu qióng fú shàng yù xiāo tíng。
悬知地接溟溟海,坐见天横两两星。xuán zhī dì jiē míng míng hǎi,zuò jiàn tiān héng liǎng liǎng xīng。
作赋兴公虚想像,谪官司户实飘零。zuò fù xīng gōng xū xiǎng xiàng,zhé guān sī hù shí piāo líng。
衰翁何幸分符竹,一览东吴未了青。shuāi wēng hé xìng fēn fú zhú,yī lǎn dōng wú wèi le qīng。

竹轩小睡

曾几

好竹迷时手自栽,一轩寒碧谢尘埃。hǎo zhú mí shí shǒu zì zāi,yī xuān hán bì xiè chén āi。
清风政为我辈设,小睡忽从何许来。qīng fēng zhèng wèi wǒ bèi shè,xiǎo shuì hū cóng hé xǔ lái。
已用官茶麾得去,莫因家酿挽令回。yǐ yòng guān chá huī dé qù,mò yīn jiā niàng wǎn lìng huí。
呼儿静扫黄叶径,吾与此君俱快哉。hū ér jìng sǎo huáng yè jìng,wú yǔ cǐ jūn jù kuài zāi。

竹轩睡起诗和者既多辄复次韵

曾几

雨中好竹不难栽,雨后清无一点埃。yǔ zhōng hǎo zhú bù nán zāi,yǔ hòu qīng wú yī diǎn āi。
政有贤人林下集,何尝俗客洞中来。zhèng yǒu xián rén lín xià jí,hé cháng sú kè dòng zhōng lái。
稽山老干应相忆,茂苑新梢未遣回。jī shān lǎo gàn yīng xiāng yì,mào yuàn xīn shāo wèi qiǎn huí。
归去南轩曲肱梦,葱葱郁郁气佳哉。guī qù nán xuān qū gōng mèng,cōng cōng yù yù qì jiā zāi。

曾表勋画屏

曾几

笔端水远又山长,潇洒吾宗白面郎。bǐ duān shuǐ yuǎn yòu shān zhǎng,xiāo sǎ wú zōng bái miàn láng。
荠树烟中分琐细,叶舟沙外见微茫。jì shù yān zhōng fēn suǒ xì,yè zhōu shā wài jiàn wēi máng。
不宜朝士听鸡枕,政惬幽人梦蝶床。bù yí cháo shì tīng jī zhěn,zhèng qiè yōu rén mèng dié chuáng。
却恐非关毫素事,此身元住玉溪旁。què kǒng fēi guān háo sù shì,cǐ shēn yuán zhù yù xī páng。

程吉老抚干以英石见遗层叠可爱报之以此

曾几

几净窗明丈室间,炷香危坐不开关。jǐ jìng chuāng míng zhàng shì jiān,zhù xiāng wēi zuò bù kāi guān。
如何密密深深地,忽有层层叠叠山。rú hé mì mì shēn shēn dì,hū yǒu céng céng dié dié shān。
珍重故人初入手,携持使我得怡颜。zhēn zhòng gù rén chū rù shǒu,xié chí shǐ wǒ dé yí yán。
从今石友常相对,世上交游费往还。cóng jīn shí yǒu cháng xiāng duì,shì shàng jiāo yóu fèi wǎng hái。

雪后梅花盛开折置灯下

曾几

满城桃李望东君,破腊江梅未上春。mǎn chéng táo lǐ wàng dōng jūn,pò là jiāng méi wèi shàng chūn。
窗几数枝逾静好,园林一雪倍清新。chuāng jǐ shù zhī yú jìng hǎo,yuán lín yī xuě bèi qīng xīn。
已无妙语形容汝,不用幽香触拨人。yǐ wú miào yǔ xíng róng rǔ,bù yòng yōu xiāng chù bō rén。
迨此暇时当举酒,明朝风雨恐伤神。dài cǐ xiá shí dāng jǔ jiǔ,míng cháo fēng yǔ kǒng shāng shén。

瓶中梅

曾几

小窗水冰青琉璃,梅花横斜三四枝。xiǎo chuāng shuǐ bīng qīng liú lí,méi huā héng xié sān sì zhī。
若非风日不到处,何得色香如许时。ruò fēi fēng rì bù dào chù,hé dé sè xiāng rú xǔ shí。
神情萧散林下气,玉雪清莹闺中姿。shén qíng xiāo sàn lín xià qì,yù xuě qīng yíng guī zhōng zī。
陶泓毛颖果安用,疏影写出无声诗。táo hóng máo yǐng guǒ ān yòng,shū yǐng xiě chū wú shēng shī。

返魂梅

曾几

径菊庭兰日夜摧,禅房未合有江梅。jìng jú tíng lán rì yè cuī,chán fáng wèi hé yǒu jiāng méi。
香今政作依稀似,花乃能令顷刻开。xiāng jīn zhèng zuò yī xī shì,huā nǎi néng lìng qǐng kè kāi。
笑说巫阳真浪下,寄声驿使未须来。xiào shuō wū yáng zhēn làng xià,jì shēng yì shǐ wèi xū lái。
为君浮动黄昏月,挽取林逋句法回。wèi jūn fú dòng huáng hūn yuè,wǎn qǔ lín bū jù fǎ huí。

诸人见和返魂梅再次韵

曾几

蜡炬高花半欲摧,斑斑小雨学黄梅。là jù gāo huā bàn yù cuī,bān bān xiǎo yǔ xué huáng méi。
有时燕寝香中坐,如梦前村雪里开。yǒu shí yàn qǐn xiāng zhōng zuò,rú mèng qián cūn xuě lǐ kāi。
披拂故令携袖满,横斜便欲映窗来。pī fú gù lìng xié xiù mǎn,héng xié biàn yù yìng chuāng lái。
重帘幽户深深闭,亦恐风飘不得回。zhòng lián yōu hù shēn shēn bì,yì kǒng fēng piāo bù dé huí。

郑侍郎折赠白芍药

曾几

奇葩天遣殿芳丛,一朵瑶台月下逢。qí pā tiān qiǎn diàn fāng cóng,yī duǒ yáo tái yuè xià féng。
黄绕腰间空自贵,红潮颊上莫争秾。huáng rào yāo jiān kōng zì guì,hóng cháo jiá shàng mò zhēng nóng。
如何风日许妍暖,更着衣裳能叠重。rú hé fēng rì xǔ yán nuǎn,gèng zhe yī shang néng dié zhòng。
定是扬州玉楼子,略无佳句与形容。dìng shì yáng zhōu yù lóu zi,lüè wú jiā jù yǔ xíng róng。

曾宏甫分饷洞庭柑

曾几

黄柑送似得尝新,坐我松江震泽滨。huáng gān sòng shì dé cháng xīn,zuò wǒ sōng jiāng zhèn zé bīn。
想见霜林三百颗,梦成罗帕一双珍。xiǎng jiàn shuāng lín sān bǎi kē,mèng chéng luó pà yī shuāng zhēn。
流泉喷雾真宜酒,带叶连枝绝可人。liú quán pēn wù zhēn yí jiǔ,dài yè lián zhī jué kě rén。
莫向君家樊素口,瓠犀微齼远山颦。mò xiàng jūn jiā fán sù kǒu,hù xī wēi chǔ yuǎn shān pín。

福帅张渊道送荔子

曾几

岂无重碧实瓶罍,难得轻红荐一杯。qǐ wú zhòng bì shí píng léi,nán dé qīng hóng jiàn yī bēi。
千里人从闽岭出,三年公送荔枝来。qiān lǐ rén cóng mǐn lǐng chū,sān nián gōng sòng lì zhī lái。
玉为肌骨凉无汗,云作衣裳皱不开。yù wèi jī gǔ liáng wú hàn,yún zuò yī shang zhòu bù kāi。
莫讶关情向尤物,厌看绿李与杨梅。mò yà guān qíng xiàng yóu wù,yàn kàn lǜ lǐ yǔ yáng méi。

荔子

曾几

异方风物鬓成斑,荔子尝新得破颜。yì fāng fēng wù bìn chéng bān,lì zi cháng xīn dé pò yán。
兰蕙香浮襟解后,雪冰肤在酒酣间。lán huì xiāng fú jīn jiě hòu,xuě bīng fū zài jiǔ hān jiān。
绝知高味倾瑶柱,未觉丰肌病玉环。jué zhī gāo wèi qīng yáo zhù,wèi jué fēng jī bìng yù huán。
似是看来终不近,寄声龙目尽追攀。shì shì kàn lái zhōng bù jìn,jì shēng lóng mù jǐn zhuī pān。