古诗词

好事近·摇首出红尘

朱敦儒

摇首出红尘,醒醉更无时节。yáo shǒu chū hóng chén,xǐng zuì gèng wú shí jié。
活计绿蓑青笠,惯披霜冲雪。huó jì lǜ suō qīng lì,guàn pī shuāng chōng xuě。
晚来风定钓丝闲,上下是新月。wǎn lái fēng dìng diào sī xián,shàng xià shì xīn yuè。
千里水天一色,看孤鸿明灭。qiān lǐ shuǐ tiān yī sè,kàn gū hóng míng miè。
朱敦儒

朱敦儒

朱敦儒 (1081-1159),字希真,洛阳人。历兵部郎中、临安府通判、秘书郎、都官员外郎、两浙东路提点刑狱,致仕,居嘉禾。绍兴二十九年(1159)卒。有词三卷,名《樵歌》。朱敦儒获得“词俊”之名,与“诗俊”陈与义等并称为“洛中八俊” (楼钥《跋朱岩壑鹤赋及送闾丘使君诗》) 朱敦儒的作品>>

猜您喜欢

渔家傲

朱敦儒

谁转琵琶弹侧调。shuí zhuǎn pí pá dàn cè diào。
征尘万里伤怀抱。zhēng chén wàn lǐ shāng huái bào。
客散黄昏庭院悄。kè sàn huáng hūn tíng yuàn qiāo。
灯相照。dēng xiāng zhào。
春寒燕子归来早。chūn hán yàn zi guī lái zǎo。
可惜韶光虚过了。kě xī sháo guāng xū guò le。
多情人已非年少。duō qíng rén yǐ fēi nián shǎo。
只恐莺啼春又老。zhǐ kǒng yīng tí chūn yòu lǎo。
知音少。zhī yīn shǎo。
人间何处寻芳草。rén jiān hé chù xún fāng cǎo。

渔家傲

朱敦儒

畏暑闲寻湖上径。wèi shǔ xián xún hú shàng jìng。
雨丝断送凉成阵。yǔ sī duàn sòng liáng chéng zhèn。
风里芙蓉斜不整。fēng lǐ fú róng xié bù zhěng。
沈红影。shěn hóng yǐng。
约回萍叶波心静。yuē huí píng yè bō xīn jìng。
催唤吴姬迎小艇。cuī huàn wú jī yíng xiǎo tǐng。
妆花烛焰明相映。zhuāng huā zhú yàn míng xiāng yìng。
饮到夜阑人却醒。yǐn dào yè lán rén què xǐng。
风雨定。fēng yǔ dìng。
欲归更把阑干凭。yù guī gèng bǎ lán gàn píng。

十二时/忆少年

朱敦儒

连云衰草,连天晚照,连山红叶。lián yún shuāi cǎo,lián tiān wǎn zhào,lián shān hóng yè。
西风正摇落,更前溪呜咽。xī fēng zhèng yáo luò,gèng qián xī wū yàn。
燕去鸿归音信绝。yàn qù hóng guī yīn xìn jué。
问黄花、又共谁折。wèn huáng huā yòu gòng shuí zhé。
征人最愁处,送寒衣时节。zhēng rén zuì chóu chù,sòng hán yī shí jié。

渔家傲·其二石夷仲一姬去,念之,止小妓燕燕

朱敦儒

鉴水稽山尘不染。jiàn shuǐ jī shān chén bù rǎn。
归来贺老身强健。guī lái hè lǎo shēn qiáng jiàn。
有客跨鲸游汗漫。yǒu kè kuà jīng yóu hàn màn。
留羽扇。liú yǔ shàn。
玉船取酒青鸾劝。yù chuán qǔ jiǔ qīng luán quàn。
莫恨飞花容易散。mò hèn fēi huā róng yì sàn。
仙家风味何曾减。xiān jiā fēng wèi hé céng jiǎn。
春色一壶丹九转。chūn sè yī hú dān jiǔ zhuǎn。
堪为伴。kān wèi bàn。
雕梁幸有轻盈燕。diāo liáng xìng yǒu qīng yíng yàn。

行香子

朱敦儒

宝篆香沈。bǎo zhuàn xiāng shěn。
锦瑟尘侵。jǐn sè chén qīn。
日长时、懒把金针。rì zhǎng shí lǎn bǎ jīn zhēn。
裙腰暗减,眉黛长颦。qún yāo àn jiǎn,méi dài zhǎng pín。
看梅花过,梨花谢,柳花新。kàn méi huā guò,lí huā xiè,liǔ huā xīn。
春寒院落,灯火黄昏。chūn hán yuàn luò,dēng huǒ huáng hūn。
悄无言、独自销魂。qiāo wú yán dú zì xiāo hún。
空弹粉泪,难托清尘。kōng dàn fěn lèi,nán tuō qīng chén。
但楼前望,心中想,梦中寻。dàn lóu qián wàng,xīn zhōng xiǎng,mèng zhōng xún。

忆帝京

朱敦儒

元来老子曾垂教。yuán lái lǎo zi céng chuí jiào。
挫锐和光为妙。cuò ruì hé guāng wèi miào。
因甚不听他,强要争工巧。yīn shén bù tīng tā,qiáng yào zhēng gōng qiǎo。
只为忒惺惺,惹尽闲烦恼。zhǐ wèi tè xīng xīng,rě jǐn xián fán nǎo。
你但莫、多愁早老。nǐ dàn mò duō chóu zǎo lǎo。
你但且、不分不晓。nǐ dàn qiě bù fēn bù xiǎo。
第一随风便倒拖,第二君言亦大好。dì yī suí fēng biàn dào tuō,dì èr jūn yán yì dà hǎo。
管取没人嫌,便总道、先生俏。guǎn qǔ méi rén xián,biàn zǒng dào xiān shēng qiào。

南乡子

朱敦儒

宫样细腰身。gōng yàng xì yāo shēn。
玉带罗衫稳试新。yù dài luó shān wěn shì xīn。
小底走来宣对御,催频。xiǎo dǐ zǒu lái xuān duì yù,cuī pín。
曲殿西厢小苑门。qū diàn xī xiāng xiǎo yuàn mén。
歌舞斗轻盈。gē wǔ dòu qīng yíng。
不许杨花上锦茵。bù xǔ yáng huā shàng jǐn yīn。
劝得君王真个醉,承恩。quàn dé jūn wáng zhēn gè zuì,chéng ēn。
金凤红袍印粉痕。jīn fèng hóng páo yìn fěn hén。

南乡子

朱敦儒

风雪打黄昏。fēng xuě dǎ huáng hūn。
别殿无人早闭门。bié diàn wú rén zǎo bì mén。
拜了天香罗袖冷,低颦。bài le tiān xiāng luó xiù lěng,dī pín。
催灭银灯解绣裙。cuī miè yín dēng jiě xiù qún。
金鸭卧残薰。jīn yā wò cán xūn。
看破屏风数泪痕。kàn pò píng fēng shù lèi hén。
回首昭阳天样远,销魂。huí shǒu zhāo yáng tiān yàng yuǎn,xiāo hún。
又过梅花一番春。yòu guò méi huā yī fān chūn。

桃源忆故人

朱敦儒

飘萧我是孤飞雁。piāo xiāo wǒ shì gū fēi yàn。
不共红尘结怨。bù gòng hóng chén jié yuàn。
几度蓬莱清浅。jǐ dù péng lái qīng qiǎn。
侧翅曾傍看。cè chì céng bàng kàn。
有时飞入西真院。yǒu shí fēi rù xī zhēn yuàn。
许趁风光流转。xǔ chèn fēng guāng liú zhuǎn。
玉蕊绿花开遍。yù ruǐ lǜ huā kāi biàn。
可惜无人见。kě xī wú rén jiàn。

桃源忆故人

朱敦儒

小园雨霁秋光转。xiǎo yuán yǔ jì qiū guāng zhuǎn。
天气微寒犹暖。tiān qì wēi hán yóu nuǎn。
黄菊红蕉庭院。huáng jú hóng jiāo tíng yuàn。
翠径苔痕软。cuì jìng tái hén ruǎn。
眼前明快眉间展。yǎn qián míng kuài méi jiān zhǎn。
细酌霞觞不浅。xì zhuó xiá shāng bù qiǎn。
一曲广陵弹遍。yī qū guǎng líng dàn biàn。
目送飞鸿远。mù sòng fēi hóng yuǎn。

桃源忆故人

朱敦儒

雨斜风横香成阵。yǔ xié fēng héng xiāng chéng zhèn。
春去空留春恨。chūn qù kōng liú chūn hèn。
欢少愁多因甚。huān shǎo chóu duō yīn shén。
燕子浑难问。yàn zi hún nán wèn。
碧尖蹙损眉慵晕。bì jiān cù sǔn méi yōng yūn。
泪湿燕支红沁。lèi shī yàn zhī hóng qìn。
可惜海棠吹尽。kě xī hǎi táng chuī jǐn。
又是黄昏近。yòu shì huáng hūn jìn。

桃源忆故人

朱敦儒

西楼几日无人到。xī lóu jǐ rì wú rén dào。
依旧红围绿绕。yī jiù hóng wéi lǜ rào。
楼下落花谁扫。lóu xià luò huā shuí sǎo。
不见长安道。bù jiàn zhǎng ān dào。
碧云望断无音耗。bì yún wàng duàn wú yīn hào。
倚遍阑干残照。yǐ biàn lán gàn cán zhào。
试问泪弹多少。shì wèn lèi dàn duō shǎo。
湿遍楼前草。shī biàn lóu qián cǎo。

桃源忆故人

朱敦儒

谁能留得朱颜住。shuí néng liú dé zhū yán zhù。
枉了百般辛苦。wǎng le bǎi bān xīn kǔ。
争似萧然无虑。zhēng shì xiāo rán wú lǜ。
任运随缘去。rèn yùn suí yuán qù。
人人放著逍遥路。rén rén fàng zhù xiāo yáo lù。
只怕君心不悟。zhǐ pà jūn xīn bù wù。
弹指百年今古。dàn zhǐ bǎi nián jīn gǔ。
有甚成亏处。yǒu shén chéng kuī chù。

桃源忆故人

朱敦儒

玉笙吹彻清商后。yù shēng chuī chè qīng shāng hòu。
寂寞弓弯舞袖。jì mò gōng wān wǔ xiù。
巧画远山不就。qiǎo huà yuǎn shān bù jiù。
只为眉长皱。zhǐ wèi méi zhǎng zhòu。
灵犀望断星难透。líng xī wàng duàn xīng nán tòu。
立到凄凉时候。lì dào qī liáng shí hòu。
今夜月明如昼。jīn yè yuè míng rú zhòu。
人共梅花瘦。rén gòng méi huā shòu。

好事近

朱敦儒

春雨细如尘,楼外柳丝黄湿。chūn yǔ xì rú chén,lóu wài liǔ sī huáng shī。
风约绣帘斜去,透窗纱寒碧。fēng yuē xiù lián xié qù,tòu chuāng shā hán bì。
美人慵剪上元灯,弹泪倚瑶瑟。měi rén yōng jiǎn shàng yuán dēng,dàn lèi yǐ yáo sè。
却上紫姑香火,问辽东消息。què shàng zǐ gū xiāng huǒ,wèn liáo dōng xiāo xī。
2261234567»