古诗词

百年

舒岳祥

流水故人尽,荒村落叶多。liú shuǐ gù rén jǐn,huāng cūn luò yè duō。
空馀老矍铄,全是病维摩。kōng yú lǎo jué shuò,quán shì bìng wéi mó。
齿落不知味,眼花应有魔。chǐ luò bù zhī wèi,yǎn huā yīng yǒu mó。
百年聊尔尔,千载欲如何。bǎi nián liáo ěr ěr,qiān zài yù rú hé。

舒岳祥

舒岳祥,字景薛,一字舜侯,人称阆风先生,浙江宁海人。
幼年聪慧,七岁能作古文,语出惊人。年二十六岁时,以文章谒见荆溪吴子良,子良称其异禀灵识,比之汉贾谊、终军。1256年中进士,授奉化尉。右丞相叶梦鼎曾以文字官荐岳祥入朝,以母丧离去。丧服满,适友人陈蒙总饷金陵,聘岳祥入总幕,与商军国之政,暇则谈文讲道,游览名胜,不烦以案牍之事。后陈蒙以移用军饷被去职,舒岳祥亦离去。军中将领争相挽留,岳祥说:“主我者以罪去,而吾固利独留邪?”辞不就。
咸淳九年(1273),友人谢堂欲荐岳祥入京师订正《通鉴》各家注释,事将成,奏入经筵备作讲读之士。后风景尹曾渊子又荐岳祥为户部酒务,此乃晋列朝士阶梯之职。贾似道时当国,亦闻岳祥之才,但以岳祥尚气简直,不肯对人作软媚之言,不拟即刻任用,欲以盘折抑挫之法驯服岳祥,然后为己所用。岳祥获悉,毅然离京回乡。宋亡后,舒岳祥隐匿乡里执教,为赤城书堂长。与奉化戴表元、鄞县袁桷等交往甚密。晚年潜心于诗文创作,虽战乱频繁,颠沛流离,仍奋笔不辍。诗文与王应麟齐名。 舒岳祥的作品>>

猜您喜欢

端午感怀

舒岳祥

曾饮昌阳七十三,老来大布当轻衫。céng yǐn chāng yáng qī shí sān,lǎo lái dà bù dāng qīng shān。
豫储当采三年艾,缓计空寻六日蟾。yù chǔ dāng cǎi sān nián ài,huǎn jì kōng xún liù rì chán。
楚俗旧时沉黍恨,唐宫此日赐衣沾。chǔ sú jiù shí chén shǔ hèn,táng gōng cǐ rì cì yī zhān。
栀香满院人如玉,尚想薰风半卷帘。zhī xiāng mǎn yuàn rén rú yù,shàng xiǎng xūn fēng bàn juǎn lián。

正仲入鄞叙怀送别二首

舒岳祥

遇事无心心自放,如今心事放尤难。yù shì wú xīn xīn zì fàng,rú jīn xīn shì fàng yóu nán。
酒开愁绪汤浇雪,书润枯肠火养丹。jiǔ kāi chóu xù tāng jiāo xuě,shū rùn kū cháng huǒ yǎng dān。
攲枕啼鸦分晓色,把杯归雁破春寒。qī zhěn tí yā fēn xiǎo sè,bǎ bēi guī yàn pò chūn hán。
君来访我连朝雨,三日新晴理去鞍。jūn lái fǎng wǒ lián cháo yǔ,sān rì xīn qíng lǐ qù ān。

正仲入鄞叙怀送别二首

舒岳祥

此别未知长与短,一春风雨助凄然。cǐ bié wèi zhī zhǎng yǔ duǎn,yī chūn fēng yǔ zhù qī rán。
欲随流水入城去,更系扁舟话柳边。yù suí liú shuǐ rù chéng qù,gèng xì biǎn zhōu huà liǔ biān。
芳草斜阳新住蝶,落花飞絮乱啼鹃。fāng cǎo xié yáng xīn zhù dié,luò huā fēi xù luàn tí juān。
雁苍山好须回首,便见秋风在眼前。yàn cāng shān hǎo xū huí shǒu,biàn jiàn qiū fēng zài yǎn qián。

正仲有诗因次和再别

舒岳祥

好客分明为我来,不嫌茅舍似鸡栖。hǎo kè fēn míng wèi wǒ lái,bù xián máo shě shì jī qī。
归云古树如新画,久雨苍崖失旧题。guī yún gǔ shù rú xīn huà,jiǔ yǔ cāng yá shī jiù tí。
别我此行正月尽,怀君老眼两行啼。bié wǒ cǐ xíng zhèng yuè jǐn,huái jūn lǎo yǎn liǎng xíng tí。
丈夫出处有常度,不为黄金颜色低。zhàng fū chū chù yǒu cháng dù,bù wèi huáng jīn yán sè dī。

梦笑

舒岳祥

过尽江山十万鸿,梅花昨夜笑东风。guò jǐn jiāng shān shí wàn hóng,méi huā zuó yè xiào dōng fēng。
客行草树绵绵外,梦觉乌鸦渺渺中。kè xíng cǎo shù mián mián wài,mèng jué wū yā miǎo miǎo zhōng。
天道难知龟不信,人生有恨水无穷。tiān dào nán zhī guī bù xìn,rén shēng yǒu hèn shuǐ wú qióng。
今年厄闰有如此,万事绳床俯仰空。jīn nián è rùn yǒu rú cǐ,wàn shì shéng chuáng fǔ yǎng kōng。

十二月初八日晓梦归故园

舒岳祥

红藤枕上到家园,花木萧疏可若干。hóng téng zhěn shàng dào jiā yuán,huā mù xiāo shū kě ruò gàn。
陋巷夕阳人悄悄,旧墙新雨竹娟娟。lòu xiàng xī yáng rén qiāo qiāo,jiù qiáng xīn yǔ zhú juān juān。
数声啼鸟春愁破,几点残星夜话阑。shù shēng tí niǎo chūn chóu pò,jǐ diǎn cán xīng yè huà lán。
世事旋消还旋积,只留青史得千年。shì shì xuán xiāo hái xuán jī,zhǐ liú qīng shǐ dé qiān nián。

野老

舒岳祥

野老巢居江上成,相亲幽事远浮名。yě lǎo cháo jū jiāng shàng chéng,xiāng qīn yōu shì yuǎn fú míng。
近村饮酒携孙去,远寺寻兰领犬行。jìn cūn yǐn jiǔ xié sūn qù,yuǎn sì xún lán lǐng quǎn xíng。
麦老秧高关念虑,花开果熟有将迎。mài lǎo yāng gāo guān niàn lǜ,huā kāi guǒ shú yǒu jiāng yíng。
旧时风俗今谁有,见尔令人忆太平。jiù shí fēng sú jīn shuí yǒu,jiàn ěr lìng rén yì tài píng。

有怀正仲还雁峰诗

舒岳祥

松声夜半如倾瀑,忆坐西斋共不眠。sōng shēng yè bàn rú qīng pù,yì zuò xī zhāi gòng bù mián。
一鼓轻雷惊蛰后,细筛微雨落梅天。yī gǔ qīng léi jīng zhé hòu,xì shāi wēi yǔ luò méi tiān。
临流欲渡还休笑,送客归来始惘然。lín liú yù dù hái xiū xiào,sòng kè guī lái shǐ wǎng rán。
掩卷有谁知此意,一窗新绿待啼鹃。yǎn juǎn yǒu shuí zhī cǐ yì,yī chuāng xīn lǜ dài tí juān。

戏述任翻诗句酬储梅癯见和之作

舒岳祥

我爱巾山去复回,城中平地起崔嵬。wǒ ài jīn shān qù fù huí,chéng zhōng píng dì qǐ cuī wéi。
前村清景何人占,绝顶新凉几夜来。qián cūn qīng jǐng hé rén zhàn,jué dǐng xīn liáng jǐ yè lái。
鹤起露翻松磴响,僧吟月上竹房开。hè qǐ lù fān sōng dèng xiǎng,sēng yín yuè shàng zhú fáng kāi。
任翻鍊得清新字,想见斯人百念灰。rèn fān liàn dé qīng xīn zì,xiǎng jiàn sī rén bǎi niàn huī。

四月初一日积雨新霁偶成

舒岳祥

渺然清兴忆江湖,缚住此心安破庐。miǎo rán qīng xīng yì jiāng hú,fù zhù cǐ xīn ān pò lú。
新绿池塘鱼散子,落红园径鸟将雏。xīn lǜ chí táng yú sàn zi,luò hóng yuán jìng niǎo jiāng chú。
青梅成后少佳果,苦荬出来无好蔬。qīng méi chéng hòu shǎo jiā guǒ,kǔ mǎi chū lái wú hǎo shū。
老疾已艰登陟具,谁能为作卧游图。lǎo jí yǐ jiān dēng zhì jù,shuí néng wèi zuò wò yóu tú。

挽爱山李德夫

舒岳祥

不为时新刺绣纹,鹄袍鹤发自相亲。bù wèi shí xīn cì xiù wén,gǔ páo hè fā zì xiāng qīn。
襄阳须有汉耆旧,彭泽终为晋隐沦。xiāng yáng xū yǒu hàn qí jiù,péng zé zhōng wèi jìn yǐn lún。
往往名场跻后辈,时时相衮问斯人。wǎng wǎng míng chǎng jī hòu bèi,shí shí xiāng gǔn wèn sī rén。
如今天道平如概,得失荣枯一幻尘。rú jīn tiān dào píng rú gài,dé shī róng kū yī huàn chén。

即事

舒岳祥

麦熟南风挂衲畦,山禽快活晓来啼。mài shú nán fēng guà nà qí,shān qín kuài huó xiǎo lái tí。
中分草色柴车路,半压藤花石步溪。zhōng fēn cǎo sè chái chē lù,bàn yā téng huā shí bù xī。
茅屋数家深避马,竹林三里远闻鸡。máo wū shù jiā shēn bì mǎ,zhú lín sān lǐ yuǎn wén jī。
荒村得句将谁赠,墙壁还随即事题。huāng cūn dé jù jiāng shuí zèng,qiáng bì hái suí jí shì tí。

次韵和正仲南风

舒岳祥

有客披襟曰快哉,岂知元自舜弦来。yǒu kè pī jīn yuē kuài zāi,qǐ zhī yuán zì shùn xián lái。
但令酷吏暑先去,足想苍生愠自开。dàn lìng kù lì shǔ xiān qù,zú xiǎng cāng shēng yùn zì kāi。
树影纵横流院落,荷香来往护池台。shù yǐng zòng héng liú yuàn luò,hé xiāng lái wǎng hù chí tái。
公权只赋生凉句,不道闾阎正苦哀。gōng quán zhǐ fù shēng liáng jù,bù dào lǘ yán zhèng kǔ āi。

十月十八日闻雁

舒岳祥

一声空杳分千响,万里荒凉月正明。yī shēng kōng yǎo fēn qiān xiǎng,wàn lǐ huāng liáng yuè zhèng míng。
共说江南旧来处,还思沙漠远行程。gòng shuō jiāng nán jiù lái chù,hái sī shā mò yuǎn xíng chéng。
如哀如怨知何事,相应相呼也有情。rú āi rú yuàn zhī hé shì,xiāng yīng xiāng hū yě yǒu qíng。
惊起芦花不成梦,江城应是报严更。jīng qǐ lú huā bù chéng mèng,jiāng chéng yīng shì bào yán gèng。

新历未颁遗民感怆二首贻王达善曹季辩胡山甫戴帅初诸君皆避地客也

舒岳祥

故国山河成断绝,孤臣江海自飘零。gù guó shān hé chéng duàn jué,gū chén jiāng hǎi zì piāo líng。
窗间取月离离白,树下窥天碎碎青。chuāng jiān qǔ yuè lí lí bái,shù xià kuī tiān suì suì qīng。
一雁不来山驿静,千梅欲动客愁醒。yī yàn bù lái shān yì jìng,qiān méi yù dòng kè chóu xǐng。
新来未赐王春历,三尺尧阶自有蓂。xīn lái wèi cì wáng chūn lì,sān chǐ yáo jiē zì yǒu míng。