古诗词

平皋木芙蓉千株烂然云锦醉行其中如游芙蓉城也作歌纪之

舒岳祥

牡丹一名木芍药,拒霜也号木芙蓉。mǔ dān yī míng mù sháo yào,jù shuāng yě hào mù fú róng。
好花名尽多重叠,不取枝同取貌同。hǎo huā míng jǐn duō zhòng dié,bù qǔ zhī tóng qǔ mào tóng。
悲鸿一声天雨血,落霞万顷江饮虹。bēi hóng yī shēng tiān yǔ xuè,luò xiá wàn qǐng jiāng yǐn hóng。
水花已尽岸花出,千朵万朵能白红。shuǐ huā yǐ jǐn àn huā chū,qiān duǒ wàn duǒ néng bái hóng。
曾共鸳鸯登绣缛,也随鸂鶒上屏风。céng gòng yuān yāng dēng xiù rù,yě suí xī chì shàng píng fēng。
金钗欲插嫌花重,玉手高攀与面重。jīn chāi yù chā xián huā zhòng,yù shǒu gāo pān yǔ miàn zhòng。
弄色合欢无限思,九心千叶为谁容。nòng sè hé huān wú xiàn sī,jiǔ xīn qiān yè wèi shuí róng。
朝看花开红偏淡,暮见花敛红转浓。cháo kàn huā kāi hóng piān dàn,mù jiàn huā liǎn hóng zhuǎn nóng。
朝开夕敛如趋市,明日风光移别花。cháo kāi xī liǎn rú qū shì,míng rì fēng guāng yí bié huā。
平生爱花入骨髓,白头出没与花似。píng shēng ài huā rù gǔ suǐ,bái tóu chū méi yǔ huā shì。
老我逢花六十秋,花开花落水悠悠。lǎo wǒ féng huā liù shí qiū,huā kāi huā luò shuǐ yōu yōu。
未吃太平一杯酒,岁岁花开伴白头。wèi chī tài píng yī bēi jiǔ,suì suì huā kāi bàn bái tóu。

舒岳祥

舒岳祥,字景薛,一字舜侯,人称阆风先生,浙江宁海人。
幼年聪慧,七岁能作古文,语出惊人。年二十六岁时,以文章谒见荆溪吴子良,子良称其异禀灵识,比之汉贾谊、终军。1256年中进士,授奉化尉。右丞相叶梦鼎曾以文字官荐岳祥入朝,以母丧离去。丧服满,适友人陈蒙总饷金陵,聘岳祥入总幕,与商军国之政,暇则谈文讲道,游览名胜,不烦以案牍之事。后陈蒙以移用军饷被去职,舒岳祥亦离去。军中将领争相挽留,岳祥说:“主我者以罪去,而吾固利独留邪?”辞不就。
咸淳九年(1273),友人谢堂欲荐岳祥入京师订正《通鉴》各家注释,事将成,奏入经筵备作讲读之士。后风景尹曾渊子又荐岳祥为户部酒务,此乃晋列朝士阶梯之职。贾似道时当国,亦闻岳祥之才,但以岳祥尚气简直,不肯对人作软媚之言,不拟即刻任用,欲以盘折抑挫之法驯服岳祥,然后为己所用。岳祥获悉,毅然离京回乡。宋亡后,舒岳祥隐匿乡里执教,为赤城书堂长。与奉化戴表元、鄞县袁桷等交往甚密。晚年潜心于诗文创作,虽战乱频繁,颠沛流离,仍奋笔不辍。诗文与王应麟齐名。 舒岳祥的作品>>

猜您喜欢

丙子九月陈村避地三绝

舒岳祥

盘盘幽谷造云峰,应有逃秦隐此中。pán pán yōu gǔ zào yún fēng,yīng yǒu táo qín yǐn cǐ zhōng。
行到半山奇绝事,白鹇如练挂青松。xíng dào bàn shān qí jué shì,bái xián rú liàn guà qīng sōng。

行海村

舒岳祥

天远鸣榔双桨浦,夜凉吹笛十家村。tiān yuǎn míng láng shuāng jiǎng pǔ,yè liáng chuī dí shí jiā cūn。
如今鬼出无人过,深闭柴门自断魂。rú jīn guǐ chū wú rén guò,shēn bì chái mén zì duàn hún。

十村绝句

舒岳祥

鵁鶄属玉乱横斜,石步柴门下白沙。jiāo jīng shǔ yù luàn héng xié,shí bù chái mén xià bái shā。
长笛一声人不见,小舟风紧入蒹葭。zhǎng dí yī shēng rén bù jiàn,xiǎo zhōu fēng jǐn rù jiān jiā。

十村绝句

舒岳祥

深谷元无邹子律,牧童携角上牛吹。shēn gǔ yuán wú zōu zi lǜ,mù tóng xié jiǎo shàng niú chuī。
一声吹下柴门近,先报渠娘煮菜糜。yī shēng chuī xià chái mén jìn,xiān bào qú niáng zhǔ cài mí。

十村绝句

舒岳祥

朝朝腰斧采荆榛,博米求盐到海村。cháo cháo yāo fǔ cǎi jīng zhēn,bó mǐ qiú yán dào hǎi cūn。
白虎当溪侬不畏,只愁暴吏打人门。bái hǔ dāng xī nóng bù wèi,zhǐ chóu bào lì dǎ rén mén。

十村绝句

舒岳祥

麦须剪剪吹成浪,花口吟吟笑作东。mài xū jiǎn jiǎn chuī chéng làng,huā kǒu yín yín xiào zuò dōng。
莫道太平无处觅,便于此处见天真。mò dào tài píng wú chù mì,biàn yú cǐ chù jiàn tiān zhēn。

十村绝句

舒岳祥

清晨扶杖百花源,风摺乌纱半幅翻。qīng chén fú zhàng bǎi huā yuán,fēng zhé wū shā bàn fú fān。
三十年前风月好,青楼白面碗如盆。sān shí nián qián fēng yuè hǎo,qīng lóu bái miàn wǎn rú pén。

十村绝句

舒岳祥

青帘悬碗谁夸大,小閤留人更放饶。qīng lián xuán wǎn shuí kuā dà,xiǎo gé liú rén gèng fàng ráo。
我有布袍堪典否,如今无客解金貂。wǒ yǒu bù páo kān diǎn fǒu,rú jīn wú kè jiě jīn diāo。

十村绝句

舒岳祥

桐花开处青鸠醉,桑椹甜时紫鸽忙。tóng huā kāi chù qīng jiū zuì,sāng shèn tián shí zǐ gē máng。
正是三眠三起日,送蚕小妇出烘房。zhèng shì sān mián sān qǐ rì,sòng cán xiǎo fù chū hōng fáng。

十村绝句

舒岳祥

煮来藤竹如轻雾,漉就槽帘不怕冰。zhǔ lái téng zhú rú qīng wù,lù jiù cáo lián bù pà bīng。
辛苦饥寒缘底事,夜深甓屋尚悬灯。xīn kǔ jī hán yuán dǐ shì,yè shēn pì wū shàng xuán dēng。

十村绝句

舒岳祥

翰林子墨青毡稿,毛颖陶泓白发交。hàn lín zi mò qīng zhān gǎo,máo yǐng táo hóng bái fā jiāo。
寄语诸郎须祓涤,一床书卷共衡茅。jì yǔ zhū láng xū fú dí,yī chuáng shū juǎn gòng héng máo。

十村绝句

舒岳祥

春风淰淰欺驼褐,客思翛翛著柳黄。chūn fēng niǎn niǎn qī tuó hè,kè sī xiāo xiāo zhù liǔ huáng。
不是兰舟共漂泊,清明何事不还乡。bù shì lán zhōu gòng piāo pō,qīng míng hé shì bù hái xiāng。

读方元善落花诗有感其二

舒岳祥

次第花开次第飞,总堪饮酒与吟诗。cì dì huā kāi cì dì fēi,zǒng kān yǐn jiǔ yǔ yín shī。
绝怜新绿光如沃,何必繁英尽在枝。jué lián xīn lǜ guāng rú wò,hé bì fán yīng jǐn zài zhī。

戒僮仆种蕉苇

舒岳祥

莫把闲愁向客谈,且看晴雪映疏帘。mò bǎ xián chóu xiàng kè tán,qiě kàn qíng xuě yìng shū lián。
欲听夜雨无篷艇,更种红蕉碧苇添。yù tīng yè yǔ wú péng tǐng,gèng zhǒng hóng jiāo bì wěi tiān。

寄少白诗后因问讯小潘

舒岳祥

诗翁山膊鬓飕飕,只向岩幽了白头。shī wēng shān bó bìn sōu sōu,zhǐ xiàng yán yōu le bái tóu。
欲共君家阿戎语,蝉联书笥吐难收。yù gòng jūn jiā ā róng yǔ,chán lián shū sì tǔ nán shōu。