古诗词

孤雁

舒岳祥

忧心悄悄睡未能,开门看月一片冰。yōu xīn qiāo qiāo shuì wèi néng,kāi mén kàn yuè yī piàn bīng。
窍木相磨作鬼语,冻星入牖如萤青。qiào mù xiāng mó zuò guǐ yǔ,dòng xīng rù yǒu rú yíng qīng。
孤雁哀号向何处,老夫掩耳不欲听。gū yàn āi hào xiàng hé chù,lǎo fū yǎn ěr bù yù tīng。
尔从沙场经万里,昔时系书达天子。ěr cóng shā chǎng jīng wàn lǐ,xī shí xì shū dá tiān zi。
如今若向上林过,纵有书来谁取视。rú jīn ruò xiàng shàng lín guò,zòng yǒu shū lái shuí qǔ shì。
阴山豁处狭如门,结阵来时各有群。yīn shān huō chù xiá rú mén,jié zhèn lái shí gè yǒu qún。
辛苦避鹰兼避弋,前行半度后行分。xīn kǔ bì yīng jiān bì yì,qián xíng bàn dù hòu xíng fēn。
秋水江南无所畏,老菰沉米芦摇穗。qiū shuǐ jiāng nán wú suǒ wèi,lǎo gū chén mǐ lú yáo suì。
鸥凫善熟少惊猜,饮啄不争游且戏。ōu fú shàn shú shǎo jīng cāi,yǐn zhuó bù zhēng yóu qiě xì。
不知何事背群飞,欲宿无依去无疑。bù zhī hé shì bèi qún fēi,yù sù wú yī qù wú yí。
天长路杳翅流血,夜向霜凄声转微。tiān zhǎng lù yǎo chì liú xuè,yè xiàng shuāng qī shēng zhuǎn wēi。
自倚能飞无与敌,岂知天势有违机。zì yǐ néng fēi wú yǔ dí,qǐ zhī tiān shì yǒu wéi jī。
作书好报前征侣,看取悲鸣落羽时。zuò shū hǎo bào qián zhēng lǚ,kàn qǔ bēi míng luò yǔ shí。

舒岳祥

舒岳祥,字景薛,一字舜侯,人称阆风先生,浙江宁海人。
幼年聪慧,七岁能作古文,语出惊人。年二十六岁时,以文章谒见荆溪吴子良,子良称其异禀灵识,比之汉贾谊、终军。1256年中进士,授奉化尉。右丞相叶梦鼎曾以文字官荐岳祥入朝,以母丧离去。丧服满,适友人陈蒙总饷金陵,聘岳祥入总幕,与商军国之政,暇则谈文讲道,游览名胜,不烦以案牍之事。后陈蒙以移用军饷被去职,舒岳祥亦离去。军中将领争相挽留,岳祥说:“主我者以罪去,而吾固利独留邪?”辞不就。
咸淳九年(1273),友人谢堂欲荐岳祥入京师订正《通鉴》各家注释,事将成,奏入经筵备作讲读之士。后风景尹曾渊子又荐岳祥为户部酒务,此乃晋列朝士阶梯之职。贾似道时当国,亦闻岳祥之才,但以岳祥尚气简直,不肯对人作软媚之言,不拟即刻任用,欲以盘折抑挫之法驯服岳祥,然后为己所用。岳祥获悉,毅然离京回乡。宋亡后,舒岳祥隐匿乡里执教,为赤城书堂长。与奉化戴表元、鄞县袁桷等交往甚密。晚年潜心于诗文创作,虽战乱频繁,颠沛流离,仍奋笔不辍。诗文与王应麟齐名。 舒岳祥的作品>>

猜您喜欢

新历未颁遗民感怆二首贻王达善曹季辩胡山甫戴帅初诸君皆避地客也

舒岳祥

故国山河成断绝,孤臣江海自飘零。gù guó shān hé chéng duàn jué,gū chén jiāng hǎi zì piāo líng。
窗间取月离离白,树下窥天碎碎青。chuāng jiān qǔ yuè lí lí bái,shù xià kuī tiān suì suì qīng。
一雁不来山驿静,千梅欲动客愁醒。yī yàn bù lái shān yì jìng,qiān méi yù dòng kè chóu xǐng。
新来未赐王春历,三尺尧阶自有蓂。xīn lái wèi cì wáng chūn lì,sān chǐ yáo jiē zì yǒu míng。

新历未颁遗民感怆二首贻王达善曹季辩胡山甫戴帅初诸君皆避地客也

舒岳祥

寒气著人身似病,世涂多故鬓如银。hán qì zhù rén shēn shì bìng,shì tú duō gù bìn rú yín。
劫灰今信胡僧说,野燐多应战鬼新。jié huī jīn xìn hú sēng shuō,yě lín duō yīng zhàn guǐ xīn。
兵甲纵横满天地,衣冠颠倒走风尘。bīng jiǎ zòng héng mǎn tiān dì,yī guān diān dào zǒu fēng chén。
古今历数归仁义,河洛图书属圣神。gǔ jīn lì shù guī rén yì,hé luò tú shū shǔ shèng shén。

自和前韵答达善

舒岳祥

一字不轻王达善,忽看唾玉落钩银。yī zì bù qīng wáng dá shàn,hū kàn tuò yù luò gōu yín。
共评中说跻尊魏,谁草玄经饰美新。gòng píng zhōng shuō jī zūn wèi,shuí cǎo xuán jīng shì měi xīn。
大泽深山容避地,蓬莱弱水叹扬尘。dà zé shēn shān róng bì dì,péng lái ruò shuǐ tàn yáng chén。
与君同勘丹经诀,长饭青精养谷神。yǔ jūn tóng kān dān jīng jué,zhǎng fàn qīng jīng yǎng gǔ shén。

自和前韵答达善

舒岳祥

幽幽丛薄无尘到,渺渺菅茅有露零。yōu yōu cóng báo wú chén dào,miǎo miǎo jiān máo yǒu lù líng。
松曲似腰元自直,潭澄如眼向谁青。sōng qū shì yāo yuán zì zhí,tán chéng rú yǎn xiàng shuí qīng。
千愁淟涊那能浣,万事凄迷不欲醒。qiān chóu tiǎn niǎn nà néng huàn,wàn shì qī mí bù yù xǐng。
阴晦终逢开霁日,宫槐移影度阶蓂。yīn huì zhōng féng kāi jì rì,gōng huái yí yǐng dù jiē míng。

再和前韵答达善季辩

舒岳祥

屝屦送人征影远,布裘知我涕痕零。fèi jù sòng rén zhēng yǐng yuǎn,bù qiú zhī wǒ tì hén líng。
初愁冻雪无狐白,忽喜晴霄现卵青。chū chóu dòng xuě wú hú bái,hū xǐ qíng xiāo xiàn luǎn qīng。
欲向华山成稳睡,不禁楚泽自长醒。yù xiàng huá shān chéng wěn shuì,bù jìn chǔ zé zì zhǎng xǐng。
桃源自昔无秦历,草木荣枯是瑞蓂。táo yuán zì xī wú qín lì,cǎo mù róng kū shì ruì míng。

再和前韵答达善季辩

舒岳祥

北固漫夸城立铁,钱塘休说浪翻银。běi gù màn kuā chéng lì tiě,qián táng xiū shuō làng fān yín。
江山不改英雄泯,宇宙无穷战伐新。jiāng shān bù gǎi yīng xióng mǐn,yǔ zhòu wú qióng zhàn fá xīn。
过眼烟花空似锦,到头富贵总成尘。guò yǎn yān huā kōng shì jǐn,dào tóu fù guì zǒng chéng chén。
旧时都下逢除夕,果食花饧祭灶神。jiù shí dōu xià féng chú xī,guǒ shí huā táng jì zào shén。

绿阴

舒岳祥

野色蒙茸翠羽盖,山光澹荡碧油幢。yě sè méng rōng cuì yǔ gài,shān guāng dàn dàng bì yóu chuáng。
午烟时引煎茶灶,晓雾还沾读易窗。wǔ yān shí yǐn jiān chá zào,xiǎo wù hái zhān dú yì chuāng。
隐映掷金莺点点,分明藉玉鹭双双。yǐn yìng zhì jīn yīng diǎn diǎn,fēn míng jí yù lù shuāng shuāng。
莫疑蛇动杯中影,一笑开襟钓大江。mò yí shé dòng bēi zhōng yǐng,yī xiào kāi jīn diào dà jiāng。

咏鸂鶒

舒岳祥

双双游戏水仙宫,著锦衣裳舞镜空。shuāng shuāng yóu xì shuǐ xiān gōng,zhù jǐn yī shang wǔ jìng kōng。
晴浴桃花红影里,雨眠莲叶翠香中。qíng yù táo huā hóng yǐng lǐ,yǔ mián lián yè cuì xiāng zhōng。
文禽自是风情别,野鹭休将品格同。wén qín zì shì fēng qíng bié,yě lù xiū jiāng pǐn gé tóng。
寄语虞罗须并取,莫令失侣各西东。jì yǔ yú luó xū bìng qǔ,mò lìng shī lǚ gè xī dōng。

谢御史王素行免里正之役

舒岳祥

绣衣御史当霄立,星次周流到上台。xiù yī yù shǐ dāng xiāo lì,xīng cì zhōu liú dào shàng tái。
万里东隅观出日,十年幽蛰听惊雷。wàn lǐ dōng yú guān chū rì,shí nián yōu zhé tīng jīng léi。
顿令绝学知书贵,解使贪官觉贿灾。dùn lìng jué xué zhī shū guì,jiě shǐ tān guān jué huì zāi。
恩及老生何以报,只将颂语献行台。ēn jí lǎo shēng hé yǐ bào,zhǐ jiāng sòng yǔ xiàn xíng tái。

感怀

舒岳祥

时事传来日日新,信疑相半向谁询。shí shì chuán lái rì rì xīn,xìn yí xiāng bàn xiàng shuí xún。
一寒一暑成吾老,多雨多愁过却春。yī hán yī shǔ chéng wú lǎo,duō yǔ duō chóu guò què chūn。
酒畔暂休无限事,花前难买自由身。jiǔ pàn zàn xiū wú xiàn shì,huā qián nán mǎi zì yóu shēn。
百年犹有四十在,须见升平作幸民。bǎi nián yóu yǒu sì shí zài,xū jiàn shēng píng zuò xìng mín。

对红药有感

舒岳祥

牡丹过后卖芍药,清晓天街频叫时。mǔ dān guò hòu mài sháo yào,qīng xiǎo tiān jiē pín jiào shí。
传世园林莺自占,有名花草蝶先知。chuán shì yuán lín yīng zì zhàn,yǒu míng huā cǎo dié xiān zhī。
百年富贵一场梦,千古英雄几局棋。bǎi nián fù guì yī chǎng mèng,qiān gǔ yīng xióng jǐ jú qí。
世上兴亡总如此,我今叹老复嗟衰。shì shàng xīng wáng zǒng rú cǐ,wǒ jīn tàn lǎo fù jiē shuāi。

百合

舒岳祥

收合千红不上枝,绿茎丹萼称施为。shōu hé qiān hóng bù shàng zhī,lǜ jīng dān è chēng shī wèi。
灯笼翠干从高揭,火伞流苏直下垂。dēng lóng cuì gàn cóng gāo jiē,huǒ sǎn liú sū zhí xià chuí。
文豹翻身腾彩仗,赤龙奋爪摆朱旗。wén bào fān shēn téng cǎi zhàng,chì lóng fèn zhǎo bǎi zhū qí。
莫疑衰老多夸语,渍蜜蒸根润上池。mò yí shuāi lǎo duō kuā yǔ,zì mì zhēng gēn rùn shàng chí。

栀子花

舒岳祥

六出台成一寸心,银盘里许贮金簪。liù chū tái chéng yī cùn xīn,yín pán lǐ xǔ zhù jīn zān。
月中不著蝇点璧,春过翻疑蝶满林。yuè zhōng bù zhù yíng diǎn bì,chūn guò fān yí dié mǎn lín。
陆地水光山院静,炎天冰片石坛深。lù dì shuǐ guāng shān yuàn jìng,yán tiān bīng piàn shí tán shēn。
扬州只说琼花好,漠漠风沙何处寻。yáng zhōu zhǐ shuō qióng huā hǎo,mò mò fēng shā hé chù xún。

和王达善碧桃诗

舒岳祥

石阶无罅谁衔子,烧地成焦岂复芽。shí jiē wú xià shuí xián zi,shāo dì chéng jiāo qǐ fù yá。
千岁分根染天水,单台五出异朝霞。qiān suì fēn gēn rǎn tiān shuǐ,dān tái wǔ chū yì cháo xiá。
朝绅济济水苍佩,仙袂盈盈萼绿华。cháo shēn jì jì shuǐ cāng pèi,xiān mèi yíng yíng è lǜ huá。
作记不嫌人事晚,来年润笔到山家。zuò jì bù xián rén shì wǎn,lái nián rùn bǐ dào shān jiā。

同正仲赋赪桐彩蝶

舒岳祥

守著赪桐不为香,翩如凤子往来忙。shǒu zhù chēng tóng bù wèi xiāng,piān rú fèng zi wǎng lái máng。
徘徊最爱真红色,摇曳偏垂五彩裳。pái huái zuì ài zhēn hóng sè,yáo yè piān chuí wǔ cǎi shang。
宁号孟蝉随鬓袅,莫为鬼蝶幻身藏。níng hào mèng chán suí bìn niǎo,mò wèi guǐ dié huàn shēn cáng。
惜花却似诗人性,日舞中间夜宿房。xī huā què shì shī rén xìng,rì wǔ zhōng jiān yè sù fáng。