古诗词

孤雁

舒岳祥

忧心悄悄睡未能,开门看月一片冰。yōu xīn qiāo qiāo shuì wèi néng,kāi mén kàn yuè yī piàn bīng。
窍木相磨作鬼语,冻星入牖如萤青。qiào mù xiāng mó zuò guǐ yǔ,dòng xīng rù yǒu rú yíng qīng。
孤雁哀号向何处,老夫掩耳不欲听。gū yàn āi hào xiàng hé chù,lǎo fū yǎn ěr bù yù tīng。
尔从沙场经万里,昔时系书达天子。ěr cóng shā chǎng jīng wàn lǐ,xī shí xì shū dá tiān zi。
如今若向上林过,纵有书来谁取视。rú jīn ruò xiàng shàng lín guò,zòng yǒu shū lái shuí qǔ shì。
阴山豁处狭如门,结阵来时各有群。yīn shān huō chù xiá rú mén,jié zhèn lái shí gè yǒu qún。
辛苦避鹰兼避弋,前行半度后行分。xīn kǔ bì yīng jiān bì yì,qián xíng bàn dù hòu xíng fēn。
秋水江南无所畏,老菰沉米芦摇穗。qiū shuǐ jiāng nán wú suǒ wèi,lǎo gū chén mǐ lú yáo suì。
鸥凫善熟少惊猜,饮啄不争游且戏。ōu fú shàn shú shǎo jīng cāi,yǐn zhuó bù zhēng yóu qiě xì。
不知何事背群飞,欲宿无依去无疑。bù zhī hé shì bèi qún fēi,yù sù wú yī qù wú yí。
天长路杳翅流血,夜向霜凄声转微。tiān zhǎng lù yǎo chì liú xuè,yè xiàng shuāng qī shēng zhuǎn wēi。
自倚能飞无与敌,岂知天势有违机。zì yǐ néng fēi wú yǔ dí,qǐ zhī tiān shì yǒu wéi jī。
作书好报前征侣,看取悲鸣落羽时。zuò shū hǎo bào qián zhēng lǚ,kàn qǔ bēi míng luò yǔ shí。

舒岳祥

舒岳祥,字景薛,一字舜侯,人称阆风先生,浙江宁海人。
幼年聪慧,七岁能作古文,语出惊人。年二十六岁时,以文章谒见荆溪吴子良,子良称其异禀灵识,比之汉贾谊、终军。1256年中进士,授奉化尉。右丞相叶梦鼎曾以文字官荐岳祥入朝,以母丧离去。丧服满,适友人陈蒙总饷金陵,聘岳祥入总幕,与商军国之政,暇则谈文讲道,游览名胜,不烦以案牍之事。后陈蒙以移用军饷被去职,舒岳祥亦离去。军中将领争相挽留,岳祥说:“主我者以罪去,而吾固利独留邪?”辞不就。
咸淳九年(1273),友人谢堂欲荐岳祥入京师订正《通鉴》各家注释,事将成,奏入经筵备作讲读之士。后风景尹曾渊子又荐岳祥为户部酒务,此乃晋列朝士阶梯之职。贾似道时当国,亦闻岳祥之才,但以岳祥尚气简直,不肯对人作软媚之言,不拟即刻任用,欲以盘折抑挫之法驯服岳祥,然后为己所用。岳祥获悉,毅然离京回乡。宋亡后,舒岳祥隐匿乡里执教,为赤城书堂长。与奉化戴表元、鄞县袁桷等交往甚密。晚年潜心于诗文创作,虽战乱频繁,颠沛流离,仍奋笔不辍。诗文与王应麟齐名。 舒岳祥的作品>>

猜您喜欢

舒岳祥

老雁移屯百万回,黄埃极目碛沙飞。lǎo yàn yí tún bǎi wàn huí,huáng āi jí mù qì shā fēi。
春风万里梅花路,淼淼江南人未归。chūn fēng wàn lǐ méi huā lù,miǎo miǎo jiāng nán rén wèi guī。

口号

舒岳祥

敏求善酿能好客,喜与老潘相往还。mǐn qiú shàn niàng néng hǎo kè,xǐ yǔ lǎo pān xiāng wǎng hái。
今日敏求泉下卧,老潘无酒客姜山。jīn rì mǐn qiú quán xià wò,lǎo pān wú jiǔ kè jiāng shān。

无题

舒岳祥

江山有恨非吾土,花鸟相逢故恼翁。jiāng shān yǒu hèn fēi wú tǔ,huā niǎo xiāng féng gù nǎo wēng。
百岁唯馀二十五,一春强半又成空。bǎi suì wéi yú èr shí wǔ,yī chūn qiáng bàn yòu chéng kōng。

无题

舒岳祥

宇宙千年更帝霸,春秋万世正乾坤。yǔ zhòu qiān nián gèng dì bà,chūn qiū wàn shì zhèng qián kūn。
阴阳定位纲常立,于此推寻见本原。yīn yáng dìng wèi gāng cháng lì,yú cǐ tuī xún jiàn běn yuán。

无题

舒岳祥

杏花寒气退三舍,柳絮春光减二分。xìng huā hán qì tuì sān shě,liǔ xù chūn guāng jiǎn èr fēn。
帘外游丝飞冉冉,窗间野马走纷纷。lián wài yóu sī fēi rǎn rǎn,chuāng jiān yě mǎ zǒu fēn fēn。

无题

舒岳祥

欲问醉乡过睡乡,两乡相接两相忘。yù wèn zuì xiāng guò shuì xiāng,liǎng xiāng xiāng jiē liǎng xiāng wàng。
海棠应是此乡物,醉晕深如午睡长。hǎi táng yīng shì cǐ xiāng wù,zuì yūn shēn rú wǔ shuì zhǎng。

清绝

舒岳祥

道人清绝在中宵,清绝因何生寂寥。dào rén qīng jué zài zhōng xiāo,qīng jué yīn hé shēng jì liáo。
最爱读书窗外雨,数声残剩过芭蕉。zuì ài dú shū chuāng wài yǔ,shù shēng cán shèng guò bā jiāo。

老铜壶

舒岳祥

孙孙子子永享用,下有铭文谁所为。sūn sūn zi zi yǒng xiǎng yòng,xià yǒu míng wén shuí suǒ wèi。
有色无声形制具,不得随俗插花枝。yǒu sè wú shēng xíng zhì jù,bù dé suí sú chā huā zhī。

新成小斋曰剡雪舟以此兴有所思也

舒岳祥

银河枕上客星来,残梦西窗水鸟啼。yín hé zhěn shàng kè xīng lái,cán mèng xī chuāng shuǐ niǎo tí。
身入布衾如卧雪,当年曾泛戴公溪。shēn rù bù qīn rú wò xuě,dāng nián céng fàn dài gōng xī。

桂台

舒岳祥

苍苔踏碎吟初就,绿荫看成老又来。cāng tái tà suì yín chū jiù,lǜ yīn kàn chéng lǎo yòu lái。
世事悠悠吾已矣,人生扰扰亦何哉。shì shì yōu yōu wú yǐ yǐ,rén shēng rǎo rǎo yì hé zāi。

红梅

舒岳祥

扫尽西风万叶红,梅花一色照青空。sǎo jǐn xī fēng wàn yè hóng,méi huā yī sè zhào qīng kōng。
天公又恐太枯淡,故著红蓝染雪丛。tiān gōng yòu kǒng tài kū dàn,gù zhù hóng lán rǎn xuě cóng。

三月十七日食梅子有感

舒岳祥

春事已随花事残,东风急处省凭栏。chūn shì yǐ suí huā shì cán,dōng fēng jí chù shěng píng lán。
枝头青子生来苦,守得黄时也自酸。zhī tóu qīng zi shēng lái kǔ,shǒu dé huáng shí yě zì suān。

老人村

舒岳祥

绿树合来无路入,青烟起处有人居。lǜ shù hé lái wú lù rù,qīng yān qǐ chù yǒu rén jū。
衣冠从俗语言朴,礼乐相忘机巧疏。yī guān cóng sú yǔ yán pǔ,lǐ lè xiāng wàng jī qiǎo shū。

丙子九月陈村避地三绝

舒岳祥

黑光磨荡掩阳精,兵火成霞照夜明。hēi guāng mó dàng yǎn yáng jīng,bīng huǒ chéng xiá zhào yè míng。
谁信天台山脚下,如今无佛救苍生。shuí xìn tiān tái shān jiǎo xià,rú jīn wú fú jiù cāng shēng。

丙子九月陈村避地三绝

舒岳祥

一溪屈曲与山随,要试跻攀脚未衰。yī xī qū qū yǔ shān suí,yào shì jī pān jiǎo wèi shuāi。
隔岸人家西日外,数株红柿压疏篱。gé àn rén jiā xī rì wài,shù zhū hóng shì yā shū lí。