古诗词

问信红梅二章

舒岳祥

花到红梅真有韵,人生白发未宜愁。huā dào hóng méi zhēn yǒu yùn,rén shēng bái fā wèi yí chóu。
只须竟就花前醉,如此风流不外求。zhǐ xū jìng jiù huā qián zuì,rú cǐ fēng liú bù wài qiú。

舒岳祥

舒岳祥,字景薛,一字舜侯,人称阆风先生,浙江宁海人。
幼年聪慧,七岁能作古文,语出惊人。年二十六岁时,以文章谒见荆溪吴子良,子良称其异禀灵识,比之汉贾谊、终军。1256年中进士,授奉化尉。右丞相叶梦鼎曾以文字官荐岳祥入朝,以母丧离去。丧服满,适友人陈蒙总饷金陵,聘岳祥入总幕,与商军国之政,暇则谈文讲道,游览名胜,不烦以案牍之事。后陈蒙以移用军饷被去职,舒岳祥亦离去。军中将领争相挽留,岳祥说:“主我者以罪去,而吾固利独留邪?”辞不就。
咸淳九年(1273),友人谢堂欲荐岳祥入京师订正《通鉴》各家注释,事将成,奏入经筵备作讲读之士。后风景尹曾渊子又荐岳祥为户部酒务,此乃晋列朝士阶梯之职。贾似道时当国,亦闻岳祥之才,但以岳祥尚气简直,不肯对人作软媚之言,不拟即刻任用,欲以盘折抑挫之法驯服岳祥,然后为己所用。岳祥获悉,毅然离京回乡。宋亡后,舒岳祥隐匿乡里执教,为赤城书堂长。与奉化戴表元、鄞县袁桷等交往甚密。晚年潜心于诗文创作,虽战乱频繁,颠沛流离,仍奋笔不辍。诗文与王应麟齐名。 舒岳祥的作品>>

猜您喜欢

一叶

舒岳祥

欲排江渚千鸿阵,先舞庭皋一叶秋。yù pái jiāng zhǔ qiān hóng zhèn,xiān wǔ tíng gāo yī yè qiū。
细路桑麻高下屋,平湖风雨往来舟。xì lù sāng má gāo xià wū,píng hú fēng yǔ wǎng lái zhōu。
人间酒熟花为客,梦觉残灯月上楼。rén jiān jiǔ shú huā wèi kè,mèng jué cán dēng yuè shàng lóu。
故旧凋零我老矣,少年安肯与同游。gù jiù diāo líng wǒ lǎo yǐ,shǎo nián ān kěn yǔ tóng yóu。

枕上闻蛩有感

舒岳祥

桑鸟催耕缘底事,草虫促织竟何成。sāng niǎo cuī gēng yuán dǐ shì,cǎo chóng cù zhī jìng hé chéng。
春风秋月祗垂泪,北斗南箕空得名。chūn fēng qiū yuè zhī chuí lèi,běi dòu nán jī kōng dé míng。
有客悲歌持筑击,何时至治以韶鸣。yǒu kè bēi gē chí zhù jī,hé shí zhì zhì yǐ sháo míng。
吾侪吟咏还如此,哀乐不知何处生。wú chái yín yǒng hái rú cǐ,āi lè bù zhī hé chù shēng。

小阁省心

舒岳祥

避地逃名花里居,春风何事转桑枢。bì dì táo míng huā lǐ jū,chūn fēng hé shì zhuǎn sāng shū。
退藏小阁收心静,闲下危阶放步徐。tuì cáng xiǎo gé shōu xīn jìng,xián xià wēi jiē fàng bù xú。
身到衰时方学道,眼当昏处始观书。shēn dào shuāi shí fāng xué dào,yǎn dāng hūn chù shǐ guān shū。
一生日力悠悠度,总悔从前作计疏。yī shēng rì lì yōu yōu dù,zǒng huǐ cóng qián zuò jì shū。

咏蝶

舒岳祥

前身曾学昭仪舞,时样工为京兆眉。qián shēn céng xué zhāo yí wǔ,shí yàng gōng wèi jīng zhào méi。
拣尽好枝无可意,倦寻芳草歇多时。jiǎn jǐn hǎo zhī wú kě yì,juàn xún fāng cǎo xiē duō shí。
晓畦雾重狂须减,风槛花飞误与随。xiǎo qí wù zhòng kuáng xū jiǎn,fēng kǎn huā fēi wù yǔ suí。
不但蛛丝深著避,更知红袖亦堪疑。bù dàn zhū sī shēn zhù bì,gèng zhī hóng xiù yì kān yí。

春日即事

舒岳祥

灯夕花朝都已过,石泉槐火又将新。dēng xī huā cháo dōu yǐ guò,shí quán huái huǒ yòu jiāng xīn。
故乡失业荆榛满,客子长饥雨雪频。gù xiāng shī yè jīng zhēn mǎn,kè zi zhǎng jī yǔ xuě pín。
底处桃源堪避世,何人橘里得藏身。dǐ chù táo yuán kān bì shì,hé rén jú lǐ dé cáng shēn。
朝家细核丁黄籍,食指虽多无绢银。cháo jiā xì hé dīng huáng jí,shí zhǐ suī duō wú juàn yín。

次正仲赋桃花韵

舒岳祥

红红白白好容颜,笑日临风锦裹山。hóng hóng bái bái hǎo róng yán,xiào rì lín fēng jǐn guǒ shān。
且引彩云来洞口,莫随流水去人间。qiě yǐn cǎi yún lái dòng kǒu,mò suí liú shuǐ qù rén jiān。
忆游梦得嗟重到,访异驎之拟不还。yì yóu mèng dé jiē zhòng dào,fǎng yì lín zhī nǐ bù hái。
自是刘郎有缘会,一千年后重来攀。zì shì liú láng yǒu yuán huì,yī qiān nián hòu zhòng lái pān。

咏篆畦垂丝海棠

舒岳祥

夺胎锦带仍添丽,借面芙蓉特太癯。duó tāi jǐn dài réng tiān lì,jiè miàn fú róng tè tài qú。
睡去不禁春露压,醉来谁倩晓风扶。shuì qù bù jìn chūn lù yā,zuì lái shuí qiàn xiǎo fēng fú。
长条莫恨无新叶,纤瓣还能著细须。zhǎng tiáo mò hèn wú xīn yè,xiān bàn hái néng zhù xì xū。
火急提鱼花下饮,明朝千点乱青芜。huǒ jí tí yú huā xià yǐn,míng cháo qiān diǎn luàn qīng wú。

正月十四日小园偶坐

舒岳祥

天地元从雪后新,开帘闲坐看回春。tiān dì yuán cóng xuě hòu xīn,kāi lián xián zuò kàn huí chūn。
谢公梦觉池生草,杜老羹成涧有芹。xiè gōng mèng jué chí shēng cǎo,dù lǎo gēng chéng jiàn yǒu qín。
正是泰和嘉气象,好调寒暖养精神。zhèng shì tài hé jiā qì xiàng,hǎo diào hán nuǎn yǎng jīng shén。
花前不著多忧客,百舌何妨报事频。huā qián bù zhù duō yōu kè,bǎi shé hé fáng bào shì pín。

次韵答达善

舒岳祥

道不能鸣假物鸣,数篇诗见故人情。dào bù néng míng jiǎ wù míng,shù piān shī jiàn gù rén qíng。
重经丧乱成南北,多谢交游访死生。zhòng jīng sàng luàn chéng nán běi,duō xiè jiāo yóu fǎng sǐ shēng。
我始欲愁将老至,公须少忍待时平。wǒ shǐ yù chóu jiāng lǎo zhì,gōng xū shǎo rěn dài shí píng。
古来毁弃连城璧,不恨沈埋百世英。gǔ lái huǐ qì lián chéng bì,bù hèn shěn mái bǎi shì yīng。

试杨日新笔次韵答戴帅初

舒岳祥

闻尔又归青嶂住,四明西畔越东头。wén ěr yòu guī qīng zhàng zhù,sì míng xī pàn yuè dōng tóu。
山当篱外偏环屋,水到门前总合流。shān dāng lí wài piān huán wū,shuǐ dào mén qián zǒng hé liú。
得句苦迟难附置,怀人不见更登楼。dé jù kǔ chí nán fù zhì,huái rén bù jiàn gèng dēng lóu。
扫除儿女相思话,好作阆风十日游。sǎo chú ér nǚ xiāng sī huà,hǎo zuò láng fēng shí rì yóu。

寄慈林交讲师

舒岳祥

有意西林寻小隐,无田东瀼可邻家。yǒu yì xī lín xún xiǎo yǐn,wú tián dōng ráng kě lín jiā。
闻师投谒不入巷,知我无人能点茶。wén shī tóu yè bù rù xiàng,zhī wǒ wú rén néng diǎn chá。
山色一溪连雨色,雪花十里糁松花。shān sè yī xī lián yǔ sè,xuě huā shí lǐ sǎn sōng huā。
秋声正与公相似,相对忘言定不差。qiū shēng zhèng yǔ gōng xiāng shì,xiāng duì wàng yán dìng bù chà。

咏密囿花

舒岳祥

繁枝密密宜樊圃,以此能当密囿名。fán zhī mì mì yí fán pǔ,yǐ cǐ néng dāng mì yòu míng。
不信嫩茎藏劲刺,试将纤手触红英。bù xìn nèn jīng cáng jìn cì,shì jiāng xiān shǒu chù hóng yīng。
毛身秦女自正色,鸟爪麻姑无俗情。máo shēn qín nǚ zì zhèng sè,niǎo zhǎo má gū wú sú qíng。
方朔窃桃何处入,只应列子御风行。fāng shuò qiè táo hé chù rù,zhǐ yīng liè zi yù fēng xíng。

揽秋

舒岳祥

读书瞪视眼花乱,力穑作劳足茧休。dú shū dèng shì yǎn huā luàn,lì sè zuò láo zú jiǎn xiū。
尊俎风流容鸭脚,语言滋味许鸿头。zūn zǔ fēng liú róng yā jiǎo,yǔ yán zī wèi xǔ hóng tóu。
芦根系艇谁敲火,木末开扉独揽秋。lú gēn xì tǐng shuí qiāo huǒ,mù mò kāi fēi dú lǎn qiū。
壮日貂裘无恙不,浩歌聊为解牢愁。zhuàng rì diāo qiú wú yàng bù,hào gē liáo wèi jiě láo chóu。

咏佛见笑

舒岳祥

锦堂得此添春色,金屋从他著丽人。jǐn táng dé cǐ tiān chūn sè,jīn wū cóng tā zhù lì rén。
老佛见之怜且笑,少年休以妄为真。lǎo fú jiàn zhī lián qiě xiào,shǎo nián xiū yǐ wàng wèi zhēn。
梵天宝相宜方驾,海岛金沙合效颦。fàn tiān bǎo xiāng yí fāng jià,hǎi dǎo jīn shā hé xiào pín。
可是好花多刺手,汉滨游女礼防身。kě shì hǎo huā duō cì shǒu,hàn bīn yóu nǚ lǐ fáng shēn。

蓼花

舒岳祥

曾向江湖久钓游,极怜红蓼满汀洲。céng xiàng jiāng hú jiǔ diào yóu,jí lián hóng liǎo mǎn tīng zhōu。
清秋欲近先开眼,小雨才鸣急点头。qīng qiū yù jìn xiān kāi yǎn,xiǎo yǔ cái míng jí diǎn tóu。
翡翠忽来机事动,蜻蜓不定晚风遒。fěi cuì hū lái jī shì dòng,qīng tíng bù dìng wǎn fēng qiú。
拒霜未放菡萏谢,点缀中间一段愁。jù shuāng wèi fàng hàn dàn xiè,diǎn zhuì zhōng jiān yī duàn chóu。