古诗词

减字木兰花·其二汤词

周紫芝

门外青骢月下嘶。mén wài qīng cōng yuè xià sī。
映阶笼烛画帘垂。yìng jiē lóng zhú huà lián chuí。
一曲阳关声欲尽,不多时。yī qū yáng guān shēng yù jǐn,bù duō shí。
凤饼未残云脚乳,水沈催注玉花瓷。fèng bǐng wèi cán yún jiǎo rǔ,shuǐ shěn cuī zhù yù huā cí。
忍看捧瓯春笋露,翠鬟低。rěn kàn pěng ōu chūn sǔn lù,cuì huán dī。

周紫芝

周紫芝(1082-1155),南宋文学家。字少隐,号竹坡居士,宣城(今安徽宣州市)人。绍兴进士。高宗绍兴十五年,为礼、兵部架阁文字。高宗绍兴十七年(1147)为右迪功郎敕令所删定官。历任枢密院编修官、右司员外郎。绍兴二十一年(1151)出知兴国军(治今湖北阳新),后退隐庐山。交游的人物主要有李之仪、吕好问吕本中父子、葛立方以及秦桧等,曾向秦桧父子献谀诗。约卒于绍兴末年。著有《太仓稊米集》、《竹坡诗话》、《竹坡词》。有子周畴。 周紫芝的作品>>

猜您喜欢

季共以隆师四马见示后三日作长句以归之

周紫芝

少陵说马谁擅场,老韩曹霸江都王。shǎo líng shuō mǎ shuí shàn chǎng,lǎo hán cáo bà jiāng dōu wáng。
只今传法谁得妙,支郎为爇龙眠香。zhǐ jīn chuán fǎ shuí dé miào,zhī láng wèi ruò lóng mián xiāng。
沙平草细春日长,何人识此真乘黄。shā píng cǎo xì chūn rì zhǎng,hé rén shí cǐ zhēn chéng huáng。
归君蓬斋君卷藏,似君千里方腾骧。guī jūn péng zhāi jūn juǎn cáng,shì jūn qiān lǐ fāng téng xiāng。

河伯小史白事歌

周紫芝

冯夷宫中地无土,五更排衙朝击鼓。féng yí gōng zhōng dì wú tǔ,wǔ gèng pái yá cháo jī gǔ。
大官拥旆呵马归,小史白事当前语。dà guān yōng pèi hē mǎ guī,xiǎo shǐ bái shì dāng qián yǔ。
自言赋命颇奇穷,一生自足风波苦。zì yán fù mìng pǒ qí qióng,yī shēng zì zú fēng bō kǔ。
船须把缆始敢放,雾可藏身亦时吐。chuán xū bǎ lǎn shǐ gǎn fàng,wù kě cáng shēn yì shí tǔ。
防危虑患岂不至,往往不知遭网罟。fáng wēi lǜ huàn qǐ bù zhì,wǎng wǎng bù zhī zāo wǎng gǔ。
河神笑谓小史言,祸福不计愚与奸。hé shén xiào wèi xiǎo shǐ yán,huò fú bù jì yú yǔ jiān。
恢恢天网自不失,琐琐尔曹何足论。huī huī tiān wǎng zì bù shī,suǒ suǒ ěr cáo hé zú lùn。
小史速退卷舌走,顾视俦列图前奔。xiǎo shǐ sù tuì juǎn shé zǒu,gù shì chóu liè tú qián bēn。

次韵季共蓬斋新梅

周紫芝

王郎巧催花,妙语起槁枯。wáng láng qiǎo cuī huā,miào yǔ qǐ gǎo kū。
譬如返魂香,能使死者苏。pì rú fǎn hún xiāng,néng shǐ sǐ zhě sū。
诗成花亦开,小草时卷舒。shī chéng huā yì kāi,xiǎo cǎo shí juǎn shū。
颇如风前柳,胜韵花中无。pǒ rú fēng qián liǔ,shèng yùn huā zhōng wú。
蓬斋姑射仙,不待折简呼。péng zhāi gū shè xiān,bù dài zhé jiǎn hū。
芳姿倚醉玉,未用须人扶。fāng zī yǐ zuì yù,wèi yòng xū rén fú。
自君作周旋,此德良不孤。zì jūn zuò zhōu xuán,cǐ dé liáng bù gū。
移根始山中,一笑烦王都。yí gēn shǐ shān zhōng,yī xiào fán wáng dōu。
坐令桃李花,浅俗皆凡夫。zuò lìng táo lǐ huā,qiǎn sú jiē fán fū。
棐几滑以净,云窗窈而虚。fěi jǐ huá yǐ jìng,yún chuāng yǎo ér xū。
酽白夺寒雪,软红空九衢。yàn bái duó hán xuě,ruǎn hóng kōng jiǔ qú。
我久离山中,问花今何如。wǒ jiǔ lí shān zhōng,wèn huā jīn hé rú。
殷勤培弱干,何日课獠奴。yīn qín péi ruò gàn,hé rì kè liáo nú。
于花苟得计,于我亦何愚。yú huā gǒu dé jì,yú wǒ yì hé yú。
此意倘复遂,瘦地良可锄。cǐ yì tǎng fù suì,shòu dì liáng kě chú。
诵君种花句,抚卷长嗟吁。sòng jūn zhǒng huā jù,fǔ juǎn zhǎng jiē xū。

次韵范元卿题友山堂

周紫芝

人间南北无同异,四海苍生俱一世。rén jiān nán běi wú tóng yì,sì hǎi cāng shēng jù yī shì。
借令卖友取封侯,一掷成卢亦儿戏。jiè lìng mài yǒu qǔ fēng hóu,yī zhì chéng lú yì ér xì。
东平风度人所难,不将白眼看青山。dōng píng fēng dù rén suǒ nán,bù jiāng bái yǎn kàn qīng shān。
少年结客知无益,老唤南山相与闲。shǎo nián jié kè zhī wú yì,lǎo huàn nán shān xiāng yǔ xián。
人情自是有新故,相好乃能保朝暮。rén qíng zì shì yǒu xīn gù,xiāng hǎo nǎi néng bǎo cháo mù。
故人落井已下石,红袖弹筝未移柱。gù rén luò jǐng yǐ xià shí,hóng xiù dàn zhēng wèi yí zhù。
玉峦排秀天清明,乱峰入眼心先倾。yù luán pái xiù tiān qīng míng,luàn fēng rù yǎn xīn xiān qīng。
向来刎颈或蹀血,此地一笑终忘形。xiàng lái wěn jǐng huò dié xuè,cǐ dì yī xiào zhōng wàng xíng。
平生爱山心愿见,喜色津津应满面。píng shēng ài shān xīn yuàn jiàn,xǐ sè jīn jīn yīng mǎn miàn。
宁愁偃蹇不受招,一鹗孤飞谁可见。níng chóu yǎn jiǎn bù shòu zhāo,yī è gū fēi shuí kě jiàn。

无住庵主为余写真报之以诗

周紫芝

骅骝固绝足,韩干真画者。huá liú gù jué zú,hán gàn zhēn huà zhě。
傥欲万口传,当画千里马。tǎng yù wàn kǒu chuán,dāng huà qiān lǐ mǎ。
吾才如跛鳖,子不解腾跨。wú cái rú bǒ biē,zi bù jiě téng kuà。
初无籋云姿,何劳人摹写。chū wú niè yún zī,hé láo rén mó xiě。
支郎妙人物,名声遍日下。zhī láng miào rén wù,míng shēng biàn rì xià。
事苟不当急,操笔有用舍。shì gǒu bù dāng jí,cāo bǐ yǒu yòng shě。
一逢菘韭翁,终安陋朴野。yī féng sōng jiǔ wēng,zhōng ān lòu pǔ yě。
无盐元自丑,强欲相纷赭。wú yán yuán zì chǒu,qiáng yù xiāng fēn zhě。
至技不可名,厚意徒久假。zhì jì bù kě míng,hòu yì tú jiǔ jiǎ。
我欲报之诗,有作非大雅。wǒ yù bào zhī shī,yǒu zuò fēi dà yǎ。

寄题强

周紫芝

使君如冰壶,不受古俗尘。shǐ jūn rú bīng hú,bù shòu gǔ sú chén。
何为解豸冠,濯发天地津。hé wèi jiě zhì guān,zhuó fā tiān dì jīn。
开门纳沧波,自与云水亲。kāi mén nà cāng bō,zì yǔ yún shuǐ qīn。
知谁分清流,照此千载人。zhī shuí fēn qīng liú,zhào cǐ qiān zài rén。

寄题强

周紫芝

濯缨须沧浪,弹冠必新沐。zhuó yīng xū cāng làng,dàn guān bì xīn mù。
昏昏不可受,皓皓亦易辱。hūn hūn bù kě shòu,hào hào yì yì rǔ。
借令困一尘,未易涴冰玉。jiè lìng kùn yī chén,wèi yì wò bīng yù。
勿从渔父谈,恐自成窘束。wù cóng yú fù tán,kǒng zì chéng jiǒng shù。

送孙求仁官黄冈

周紫芝

黄冈古淮邦,其大不如斗。huáng gāng gǔ huái bāng,qí dà bù rú dòu。
谁知隔岸山,万马日奔走。shuí zhī gé àn shān,wàn mǎ rì bēn zǒu。
有数着诗人,此地实林薮。yǒu shù zhe shī rén,cǐ dì shí lín sǒu。
顷来当盛年,王公号贤守。qǐng lái dāng shèng nián,wáng gōng hào xián shǒu。
三年江上杯,快饮竹楼酒。sān nián jiāng shàng bēi,kuài yǐn zhú lóu jiǔ。
东坡营雪堂,始种坡前柳。dōng pō yíng xuě táng,shǐ zhǒng pō qián liǔ。
至今有遗迹,过者为回首。zhì jīn yǒu yí jì,guò zhě wèi huí shǒu。
后来老门生,词翰玉堂手。hòu lái lǎo mén shēng,cí hàn yù táng shǒu。
谪官茅三间,门巷无鸡狗。zhé guān máo sān jiān,mén xiàng wú jī gǒu。
孙郎饱文艺,贫病亦已久。sūn láng bǎo wén yì,pín bìng yì yǐ jiǔ。
着履知有土,捉衿乃见肘。zhe lǚ zhī yǒu tǔ,zhuō jīn nǎi jiàn zhǒu。
抱经官残州,一饱亦难偶。bào jīng guān cán zhōu,yī bǎo yì nán ǒu。
论文有馀日,为我访白叟。lùn wén yǒu yú rì,wèi wǒ fǎng bái sǒu。
遗事倘可书,尚足寄衰朽。yí shì tǎng kě shū,shàng zú jì shuāi xiǔ。
慎勿止寒温,作书问安否。shèn wù zhǐ hán wēn,zuò shū wèn ān fǒu。

次韵季共蓬斋夜坐三首

周紫芝

幽人怀故乡,夜坐听秋雨。yōu rén huái gù xiāng,yè zuò tīng qiū yǔ。
耿耿不成寐,悽悽亦良苦。gěng gěng bù chéng mèi,qī qī yì liáng kǔ。
酒白应自斟,茶甘为谁煮。jiǔ bái yīng zì zhēn,chá gān wèi shuí zhǔ。
喜意入寒灯,诗成看花吐。xǐ yì rù hán dēng,shī chéng kàn huā tǔ。
乐饥焰短檠,玉虫缀钗股。lè jī yàn duǎn qíng,yù chóng zhuì chāi gǔ。
当亦念衰翁,秋风卧何许。dāng yì niàn shuāi wēng,qiū fēng wò hé xǔ。

次韵季共蓬斋夜坐三首

周紫芝

寒斋秋意高,夜久群籁息。hán zhāi qiū yì gāo,yè jiǔ qún lài xī。
眼前无一尘,谁与共此席。yǎn qián wú yī chén,shuí yǔ gòng cǐ xí。
平生乐虚旷,颇怪言不食。píng shēng lè xū kuàng,pǒ guài yán bù shí。
遥知高世意,仰面看屋脊。yáo zhī gāo shì yì,yǎng miàn kàn wū jí。
秋虫曾何知,悲鸣乱胸臆。qiū chóng céng hé zhī,bēi míng luàn xiōng yì。
君亦意不眠,佳月良可惜。jūn yì yì bù mián,jiā yuè liáng kě xī。

次韵季共蓬斋夜坐三首

周紫芝

露井飞雕梧,碧月借秋色。lù jǐng fēi diāo wú,bì yuè jiè qiū sè。
颇闻遭鼠辈,恼睡成反侧。pǒ wén zāo shǔ bèi,nǎo shuì chéng fǎn cè。
君岂劾鼠手,姑缓稿街磔。jūn qǐ hé shǔ shǒu,gū huǎn gǎo jiē zhé。
我亦见事惯,流年反多历。wǒ yì jiàn shì guàn,liú nián fǎn duō lì。
谁能与此物,更较胜负敌。shuí néng yǔ cǐ wù,gèng jiào shèng fù dí。
一笑谓狸奴,无乃尔不职。yī xiào wèi lí nú,wú nǎi ěr bù zhí。

席间分韵送王季共得浦字

周紫芝

乌衣说诸王,人物世足数。wū yī shuō zhū wáng,rén wù shì zú shù。
至今有云来,眼色照天宇。zhì jīn yǒu yún lái,yǎn sè zhào tiān yǔ。
谁知静秀中,有志良未吐。shuí zhī jìng xiù zhōng,yǒu zhì liáng wèi tǔ。
时从云梦胸,喷作秋江雨。shí cóng yún mèng xiōng,pēn zuò qiū jiāng yǔ。
中郎骑生驹,世亦号文虎。zhōng láng qí shēng jū,shì yì hào wén hǔ。
才高公自出,步骤真接武。cái gāo gōng zì chū,bù zhòu zhēn jiē wǔ。
名当在户前,意岂甘哙伍。míng dāng zài hù qián,yì qǐ gān kuài wǔ。
三年隶工曹,一舸辅江浦。sān nián lì gōng cáo,yī gě fǔ jiāng pǔ。
风流各云散,相见定何许。fēng liú gè yún sàn,xiāng jiàn dìng hé xǔ。
臭味苦无多,酒行君竟举。chòu wèi kǔ wú duō,jiǔ xíng jūn jìng jǔ。

隆茂宗鄙余所得苏后湖像别为作短轴超然有物外意

周紫芝

高人本难名,画手不可俗。gāo rén běn nán míng,huà shǒu bù kě sú。
世无痴虎头,丹青涴冰玉。shì wú chī hǔ tóu,dān qīng wò bīng yù。
支郎唾俗画,为我作短轴。zhī láng tuò sú huà,wèi wǒ zuò duǎn zhóu。
遂出三昧手,观此真面目。suì chū sān mèi shǒu,guān cǐ zhēn miàn mù。
衣冠有山林,风味到僮仆。yī guān yǒu shān lín,fēng wèi dào tóng pū。
悠悠跨蹇驴,眇眇出寒谷。yōu yōu kuà jiǎn lǘ,miǎo miǎo chū hán gǔ。
薄暮殊未归,落日下古木。báo mù shū wèi guī,luò rì xià gǔ mù。
未知适何门,敲门看修竹。wèi zhī shì hé mén,qiāo mén kàn xiū zhú。
无酒意阙然,鸱夷尚空腹。wú jiǔ yì quē rán,chī yí shàng kōng fù。
长须颇解事,归骑不敢趣。zhǎng xū pǒ jiě shì,guī qí bù gǎn qù。
更复问前山,谁家酒堪漉。gèng fù wèn qián shān,shuí jiā jiǔ kān lù。

河鲀之美唯西施乳得名旧矣而未有作诗者戏作此诗

周紫芝

吴王宫中半吴女,选入吴宫歌白苎。wú wáng gōng zhōng bàn wú nǚ,xuǎn rù wú gōng gē bái zhù。
姑苏台上看西施,羞得红妆不歌舞。gū sū tái shàng kàn xī shī,xiū dé hóng zhuāng bù gē wǔ。
青丝笼髻云剪衣,玉垂双乳肤凝脂。qīng sī lóng jì yún jiǎn yī,yù chuí shuāng rǔ fū níng zhī。
香罗对画两鸂鶒,半约胸酥人未知。xiāng luó duì huà liǎng xī chì,bàn yuē xiōng sū rén wèi zhī。
迩来红鱼新入馔,西施乳入诗翁眼。ěr lái hóng yú xīn rù zhuàn,xī shī rǔ rù shī wēng yǎn。
酽白还惊春雪温,细理不知燕玉软。yàn bái hái jīng chūn xuě wēn,xì lǐ bù zhī yàn yù ruǎn。
坐中嘉名思昔人,未许八珍当禁脔。zuò zhōng jiā míng sī xī rén,wèi xǔ bā zhēn dāng jìn luán。
更将人乳作蒸豚,可笑此郎风味浅。gèng jiāng rén rǔ zuò zhēng tún,kě xiào cǐ láng fēng wèi qiǎn。
不知柱下风流张相君,暮年饮乳不饮醇。bù zhī zhù xià fēng liú zhāng xiāng jūn,mù nián yǐn rǔ bù yǐn chún。
帐中侍儿知有几,当时西子今未闻。zhàng zhōng shì ér zhī yǒu jǐ,dāng shí xī zi jīn wèi wén。
白头自笑竹坡老,烹鲜谁饷杯中珍。bái tóu zì xiào zhú pō lǎo,pēng xiān shuí xiǎng bēi zhōng zhēn。
江瑶敛袂敢争席,一尊伴我抛青春。jiāng yáo liǎn mèi gǎn zhēng xí,yī zūn bàn wǒ pāo qīng chūn。

过狄梁公墓

周紫芝

高后王诸吕,汉鼎几半倾。gāo hòu wáng zhū lǚ,hàn dǐng jǐ bàn qīng。
绛侯入北军,有意诛鲵鲸。jiàng hóu rù běi jūn,yǒu yì zhū ní jīng。
兵缠未央殿,血溅长安城。bīng chán wèi yāng diàn,xuè jiàn zhǎng ān chéng。
禄辈仅诛灭,四海殊雷惊。lù bèi jǐn zhū miè,sì hǎi shū léi jīng。
唐家女主祸,未可方西京。táng jiā nǚ zhǔ huò,wèi kě fāng xī jīng。
艾猳剪宗枝,贼计殊未成。ài jiā jiǎn zōng zhī,zéi jì shū wèi chéng。
三思本么么,白面不足黥。sān sī běn me me,bái miàn bù zú qíng。
举朝无直节,但畏罗织刑。jǔ cháo wú zhí jié,dàn wèi luó zhī xíng。
梁公挟大计,赤手无寸兵。liáng gōng xié dà jì,chì shǒu wú cùn bīng。
为言不祔姑,祸止谈笑平。wèi yán bù fù gū,huò zhǐ tán xiào píng。
功比汉诸人,优劣不用评。gōng bǐ hàn zhū rén,yōu liè bù yòng píng。
事苟以理胜,口舌亦可争。shì gǒu yǐ lǐ shèng,kǒu shé yì kě zhēng。
师曲举必败,势力未易凭。shī qū jǔ bì bài,shì lì wèi yì píng。
老妇虽至愚,理在见自明。lǎo fù suī zhì yú,lǐ zài jiàn zì míng。
不然此危邦,讵可一言兴。bù rán cǐ wēi bāng,jù kě yī yán xīng。