古诗词

次韵答黄介夫七十韵

梅尧臣

春风不择草,万卉皆发萌。chūn fēng bù zé cǎo,wàn huì jiē fā méng。
盛夏一长养,秋实俱与成。shèng xià yī zhǎng yǎng,qiū shí jù yǔ chéng。
舂粒以蒸炊,刈枯以煎烹。chōng lì yǐ zhēng chuī,yì kū yǐ jiān pēng。
工师调五音,不问咸与韺。gōng shī diào wǔ yīn,bù wèn xián yǔ yīng。
自取众律和,黍谷动华英。zì qǔ zhòng lǜ hé,shǔ gǔ dòng huá yīng。
可以荐祖庙,可以陈帝庭。kě yǐ jiàn zǔ miào,kě yǐ chén dì tíng。
良将统万卒,所向若惊霆。liáng jiāng tǒng wàn zú,suǒ xiàng ruò jīng tíng。
战斗众益勇,号令夜益明。zhàn dòu zhòng yì yǒng,hào lìng yè yì míng。
破敌必拉朽,不见坚阵横。pò dí bì lā xiǔ,bù jiàn jiān zhèn héng。
我观欲物际,亦在农力兴。wǒ guān yù wù jì,yì zài nóng lì xīng。
我观合奏时,亦在考击并。wǒ guān hé zòu shí,yì zài kǎo jī bìng。
我观成功日,亦在间得情。wǒ guān chéng gōng rì,yì zài jiān dé qíng。
草木有美恶,造化无喜憎。cǎo mù yǒu měi è,zào huà wú xǐ zēng。
五声有高下,一致不可评。wǔ shēng yǒu gāo xià,yī zhì bù kě píng。
三军用貔虎,不较蚊睫螟。sān jūn yòng pí hǔ,bù jiào wén jié míng。
大君设时网,广海无漏鲸。dà jūn shè shí wǎng,guǎng hǎi wú lòu jīng。
磊落黄夫子,为学不自轻。lěi luò huáng fū zi,wèi xué bù zì qīng。
四十登贤科,良贾售百朋。sì shí dēng xián kē,liáng jiǎ shòu bǎi péng。
得志岂计晚,成名等众荧。dé zhì qǐ jì wǎn,chéng míng děng zhòng yíng。
旧交半存没,新知慕徒倾。jiù jiāo bàn cún méi,xīn zhī mù tú qīng。
老鹤晴一唳,随风无近声。lǎo hè qíng yī lì,suí fēng wú jìn shēng。
好论古今诗,品藻笑钟嵘。hǎo lùn gǔ jīn shī,pǐn zǎo xiào zhōng róng。
欲扫李杜坛,未审谁主盟。yù sǎo lǐ dù tán,wèi shěn shuí zhǔ méng。
我衰百事倦,白首聊穷经。wǒ shuāi bǎi shì juàn,bái shǒu liáo qióng jīng。
两目生昏花,犹胜张籍盲。liǎng mù shēng hūn huā,yóu shèng zhāng jí máng。
读书爱日永,秉扇自驱蝇。dú shū ài rì yǒng,bǐng shàn zì qū yíng。
但恶乱我思,非与小物勍。dàn è luàn wǒ sī,fēi yǔ xiǎo wù qíng。
清飙飒然来,喜得如弟兄。qīng biāo sà rán lái,xǐ dé rú dì xiōng。
散帙空堂上,垂冠发星星。sàn zhì kōng táng shàng,chuí guān fā xīng xīng。
载诵尧舜篇,幸今时太平。zài sòng yáo shùn piān,xìng jīn shí tài píng。
不学遁世士,投竿泛东溟。bù xué dùn shì shì,tóu gān fàn dōng míng。
不袭贪生人,炼气噏日精。bù xí tān shēng rén,liàn qì xī rì jīng。
不羡富贵翁,歌吹满重城。bù xiàn fù guì wēng,gē chuī mǎn zhòng chéng。
独守萤火光,莫揽蟾蜍晶。dú shǒu yíng huǒ guāng,mò lǎn chán chú jīng。
人生转头间,未免一铭旌。rén shēng zhuǎn tóu jiān,wèi miǎn yī míng jīng。
区区逐甘鲜,鼎鼎夸佩缨。qū qū zhú gān xiān,dǐng dǐng kuā pèi yīng。
安知西山饿,熟识绵上耕。ān zhī xī shān è,shú shí mián shàng gēng。
彼勿叹凤衰,此正歌鸿冥。bǐ wù tàn fèng shuāi,cǐ zhèng gē hóng míng。
分合没穷巷,迹涩蹈高闳。fēn hé méi qióng xiàng,jì sè dǎo gāo hóng。
妻子易为饱,粟帛不足营。qī zi yì wèi bǎo,sù bó bù zú yíng。
岂乏一器饭,岂乏一杯羹。qǐ fá yī qì fàn,qǐ fá yī bēi gēng。
肯为浊河浊,愿作清济清。kěn wèi zhuó hé zhuó,yuàn zuò qīng jì qīng。
韩愈尝有言,百物皆能鸣。hán yù cháng yǒu yán,bǎi wù jiē néng míng。
特称孟东野,贫箧文字盈。tè chēng mèng dōng yě,pín qiè wén zì yíng。
到死只冻馁,何异埋秦坑。dào sǐ zhǐ dòng něi,hé yì mái qín kēng。
今我已过甚,日醉希步兵。jīn wǒ yǐ guò shén,rì zuì xī bù bīng。
神仙多羽翼,一一飞蓬瀛。shén xiān duō yǔ yì,yī yī fēi péng yíng。
乃知无道气,难可强留形。nǎi zhī wú dào qì,nán kě qiáng liú xíng。
鄙性实朴钝,曾非傲公卿。bǐ xìng shí pǔ dùn,céng fēi ào gōng qīng。
昔随众一往,或值谤议腾。xī suí zhòng yī wǎng,huò zhí bàng yì téng。
曰我非亲旧,曰我非门生。yuē wǒ fēi qīn jiù,yuē wǒ fēi mén shēng。
又固非贤豪,安得知尔名。yòu gù fēi xián háo,ān dé zhī ěr míng。
是时闻此言,舌直目且瞠。shì shí wén cǐ yán,shé zhí mù qiě chēng。
俄然我有答,贤相持权衡。é rán wǒ yǒu dá,xián xiāng chí quán héng。
喜士同周公,其德莫与京。xǐ shì tóng zhōu gōng,qí dé mò yǔ jīng。
我去岂不送,我往岂不迎。wǒ qù qǐ bù sòng,wǒ wǎng qǐ bù yíng。
自为筋力寡,路远艰于行。zì wèi jīn lì guǎ,lù yuǎn jiān yú xíng。
未若归教子,遗金徒满籯。wèi ruò guī jiào zi,yí jīn tú mǎn yíng。
岁月苦易得,颜貌日可惊。suì yuè kǔ yì dé,yán mào rì kě jīng。
身虽厌役役,心亦远硁硁。shēn suī yàn yì yì,xīn yì yuǎn kēng kēng。
归思吴洲橘,梦忆楚江萍。guī sī wú zhōu jú,mèng yì chǔ jiāng píng。
试看两围棋,白黑何所争。shì kàn liǎng wéi qí,bái hēi hé suǒ zhēng。
朝脱泥涂困,暮失云衢亨。cháo tuō ní tú kùn,mù shī yún qú hēng。
物理既难常,达生重飞觥。wù lǐ jì nán cháng,dá shēng zhòng fēi gōng。
曾以文豹章,远喻子怀能。céng yǐ wén bào zhāng,yuǎn yù zi huái néng。
曩者忤贵势,悔说乌鸟灵。nǎng zhě wǔ guì shì,huǐ shuō wū niǎo líng。
乌灵反见怒,终恨屈此诚。wū líng fǎn jiàn nù,zhōng hèn qū cǐ chéng。
当时语颇错,盍呼为大鹏。dāng shí yǔ pǒ cuò,hé hū wèi dà péng。
于兹傥遇之,应解颈颊赪。yú zī tǎng yù zhī,yīng jiě jǐng jiá chēng。
韵尽意未尽,且用此报琼。yùn jǐn yì wèi jǐn,qiě yòng cǐ bào qióng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

山头寒泉穴,净若镜面平。shān tóu hán quán xué,jìng ruò jìng miàn píng。
熨齿敲冰冷,贮瓶微玉声。yùn chǐ qiāo bīng lěng,zhù píng wēi yù shēng。
傍有野鹿迹,上啼林鸟清。bàng yǒu yě lù jì,shàng tí lín niǎo qīng。
何由一往挹,况复方病醒。hé yóu yī wǎng yì,kuàng fù fāng bìng xǐng。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

孙氏有吴国,四海未息戈。sūn shì yǒu wú guó,sì hǎi wèi xī gē。
猎以耀威武,平野万骑罗。liè yǐ yào wēi wǔ,píng yě wàn qí luó。
英雄魏与蜀,貔虎一何多。yīng xióng wèi yǔ shǔ,pí hǔ yī hé duō。
世事异莫究,但见桑麻坡。shì shì yì mò jiū,dàn jiàn sāng má pō。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

柘土久陷没,千里嗟水滨。zhè tǔ jiǔ xiàn méi,qiān lǐ jiē shuǐ bīn。
不复吴盐邑,空有秦女神。bù fù wú yán yì,kōng yǒu qín nǚ shén。
浩荡吞海日,旷阔迷天津。hào dàng tūn hǎi rì,kuàng kuò mí tiān jīn。
扁舟谁能往,旦暮逢渔人。biǎn zhōu shuí néng wǎng,dàn mù féng yú rén。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

秦帝观沧海,劳人何得修。qín dì guān cāng hǎi,láo rén hé dé xiū。
石桥虹霓断,驰道鹿麋游。shí qiáo hóng ní duàn,chí dào lù mí yóu。
车辙久已没,马迹亦无留。chē zhé jiǔ yǐ méi,mǎ jì yì wú liú。
骊山宝衣尽,万古空冢丘。lí shān bǎo yī jǐn,wàn gǔ kōng zhǒng qiū。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

来观瑁湖水,乃是陆生居。lái guān mào hú shuǐ,nǎi shì lù shēng jū。
春塘草几变,谁脍此中鱼。chūn táng cǎo jǐ biàn,shuí kuài cǐ zhōng yú。
莫容科斗应,亦有鲁王馀。mò róng kē dòu yīng,yì yǒu lǔ wáng yú。
不随蛟龙飞,神鳖未可除。bù suí jiāo lóng fēi,shén biē wèi kě chú。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

断岸三百里,萦带松江流。duàn àn sān bǎi lǐ,yíng dài sōng jiāng liú。
深非桃花源,自有渔者舟。shēn fēi táo huā yuán,zì yǒu yú zhě zhōu。
闲意见水鸟,日共泛觥筹。xián yì jiàn shuǐ niǎo,rì gòng fàn gōng chóu。
何当骑鲸鱼,一去几千秋。hé dāng qí jīng yú,yī qù jǐ qiān qiū。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

我思陆平原,废宅荒草深。wǒ sī lù píng yuán,fèi zhái huāng cǎo shēn。
才高乃速祸,事往不可箴。cái gāo nǎi sù huò,shì wǎng bù kě zhēn。
饥乌噪树颠,野鼠窟庭阴。jī wū zào shù diān,yě shǔ kū tíng yīn。
黄耳亦已死,家书无复寻。huáng ěr yì yǐ sǐ,jiā shū wú fù xún。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

陆氏几世祖,葬此生令名。lù shì jǐ shì zǔ,zàng cǐ shēng lìng míng。
犹如产美璞,遂尔传嘉声。yóu rú chǎn měi pú,suì ěr chuán jiā shēng。
寒岩畜奇秀,源水日东倾。hán yán chù qí xiù,yuán shuǐ rì dōng qīng。
何言千载间,二子不更生。hé yán qiān zài jiān,èr zi bù gèng shēng。

依韵和唐彦猷华亭十咏顾亭林

梅尧臣

吴王葬三女,因留此冈名。wú wáng zàng sān nǚ,yīn liú cǐ gāng míng。
已化被粲质,合有兰蕙生。yǐ huà bèi càn zhì,hé yǒu lán huì shēng。
婵娟夜月照,晻蔼朝雾平。chán juān yè yuè zhào,àn ǎi cháo wù píng。
古魂如未泯,不远阖闾城。gǔ hún rú wèi mǐn,bù yuǎn hé lǘ chéng。

李献甫于南海魏侍郎得椰子见遗

梅尧臣

魏公番禺归,逢子芜江口。wèi gōng fān yú guī,féng zi wú jiāng kǒu。
赠以越王头,还同月支首。zèng yǐ yuè wáng tóu,hái tóng yuè zhī shǒu。
割鲜为饮器,津浆若美酒。gē xiān wèi yǐn qì,jīn jiāng ruò měi jiǔ。
我独愧先生,馔致崇师友。wǒ dú kuì xiān shēng,zhuàn zhì chóng shī yǒu。
应知愈饥渴,况是怀思久。yīng zhī yù jī kě,kuàng shì huái sī jiǔ。

乌贼鱼

梅尧臣

海若有丑鱼,乌图有乌贼。hǎi ruò yǒu chǒu yú,wū tú yǒu wū zéi。
腹膏为饭囊,鬲冒贮饮墨。fù gāo wèi fàn náng,gé mào zhù yǐn mò。
出没上下波,厌饫吴越食。chū méi shàng xià bō,yàn yù wú yuè shí。
烂肠夹雕蚶,随贡入中国。làn cháng jiā diāo hān,suí gòng rù zhōng guó。
中国舍肥羊,啖此亦不惑。zhōng guó shě féi yáng,dàn cǐ yì bù huò。

送王宗望罢宣城尉归京

梅尧臣

南土梅已黄,北人舟竞发。nán tǔ méi yǐ huáng,běi rén zhōu jìng fā。
去意方若渴,望林殊未歇。qù yì fāng ruò kě,wàng lín shū wèi xiē。
言归向梁宋,独叹滞楚越。yán guī xiàng liáng sòng,dú tàn zhì chǔ yuè。
行闻拜卿属,恩下苍龙阙。xíng wén bài qīng shǔ,ēn xià cāng lóng quē。

读问月

梅尧臣

我读李白问月诗,乃知白也心太痴。wǒ dú lǐ bái wèn yuè shī,nǎi zhī bái yě xīn tài chī。
明月在上尔在下,月行岂独君相随。míng yuè zài shàng ěr zài xià,yuè xíng qǐ dú jūn xiāng suí。
白兔捣药亦何疗,常娥孤栖欲嫁谁。bái tù dǎo yào yì hé liáo,cháng é gū qī yù jià shuí。
古人今人被磨灭,休问有来都几时。gǔ rén jīn rén bèi mó miè,xiū wèn yǒu lái dōu jǐ shí。
唯有长照金樽里,此言万世不可移。wéi yǒu zhǎng zhào jīn zūn lǐ,cǐ yán wàn shì bù kě yí。
但能自醉月自落,夜夜如此谁复疑。dàn néng zì zuì yuè zì luò,yè yè rú cǐ shuí fù yí。
一月二十二三日,半是风雨相乖离。yī yuè èr shí èr sān rì,bàn shì fēng yǔ xiāng guāi lí。
常愿晴明对以饮,耳边流水胜鸣丝。cháng yuàn qíng míng duì yǐ yǐn,ěr biān liú shuǐ shèng míng sī。

五月十日雨中饮

梅尧臣

梅天下梅雨,绥绥如乱丝。méi tiān xià méi yǔ,suí suí rú luàn sī。
梅生独抱愁,四顾无与期。méi shēng dú bào chóu,sì gù wú yǔ qī。
妻孥解我意,草草陈酒卮。qī nú jiě wǒ yì,cǎo cǎo chén jiǔ zhī。
槛外百竿竹,新笋高过之。kǎn wài bǎi gān zhú,xīn sǔn gāo guò zhī。
竹色入我酒,变作青琉璃。zhú sè rù wǒ jiǔ,biàn zuò qīng liú lí。
一饮眼目光,再饮言语迟。yī yǐn yǎn mù guāng,zài yǐn yán yǔ chí。
三饮颓然兀,左右叹我衰。sān yǐn tuí rán wù,zuǒ yòu tàn wǒ shuāi。
有鸟从东来,引头闯深枝。yǒu niǎo cóng dōng lái,yǐn tóu chuǎng shēn zhī。
发声醒我醉,提壶美无疑。fā shēng xǐng wǒ zuì,tí hú měi wú yí。
典衣不直钱,唯是布与絺。diǎn yī bù zhí qián,wéi shì bù yǔ chī。
安得如古人,车傍挂鸱夷。ān dé rú gǔ rén,chē bàng guà chī yí。

次韵和吴季野游山寺登望文脊山

梅尧臣

楚客好山水,五月上高峰。chǔ kè hǎo shān shuǐ,wǔ yuè shàng gāo fēng。
峰顶望文脊,草树皆有容。fēng dǐng wàng wén jí,cǎo shù jiē yǒu róng。
身既近猿鸟,心欲追乔松。shēn jì jìn yuán niǎo,xīn yù zhuī qiáo sōng。
石壁出云背,苔磴千万重。shí bì chū yún bèi,tái dèng qiān wàn zhòng。
下视霹雳飞,忽起枯株龙。xià shì pī lì fēi,hū qǐ kū zhū lóng。
却还僧居宿,暮践樵子踪。què hái sēng jū sù,mù jiàn qiáo zi zōng。
作诗留粉墙,削稿为我封。zuò shī liú fěn qiáng,xuē gǎo wèi wǒ fēng。
美璞世未识,独令和氏逢。měi pú shì wèi shí,dú lìng hé shì féng。