古诗词

潘氏园引

洪朋

君不见豫章城南门,中有潘氏之名园。jūn bù jiàn yù zhāng chéng nán mén,zhōng yǒu pān shì zhī míng yuán。
台基乃是孺子旧,地势直与东湖连。tái jī nǎi shì rú zi jiù,dì shì zhí yǔ dōng hú lián。
百常之观上造天,曲琼四面珠箔悬。bǎi cháng zhī guān shàng zào tiān,qū qióng sì miàn zhū bó xuán。
春拍绿波南浦外,朝隮爽气西山巅。chūn pāi lǜ bō nán pǔ wài,cháo jī shuǎng qì xī shān diān。
方塘曲径洞天远,万草千花未曾见。fāng táng qū jìng dòng tiān yuǎn,wàn cǎo qiān huā wèi céng jiàn。
春风向暖一披拂,薄人花气江城遍。chūn fēng xiàng nuǎn yī pī fú,báo rén huā qì jiāng chéng biàn。
潘郎吟诗春风里,拄杖穿花还复倚。pān láng yín shī chūn fēng lǐ,zhǔ zhàng chuān huā hái fù yǐ。
大名今代庞德公,采药鹿门终不起。dà míng jīn dài páng dé gōng,cǎi yào lù mén zhōng bù qǐ。
潘郎事亲爱客同,平生百味樽不空。pān láng shì qīn ài kè tóng,píng shēng bǎi wèi zūn bù kōng。
我来休驾啸竹风,主人闭门语雍容。wǒ lái xiū jià xiào zhú fēng,zhǔ rén bì mén yǔ yōng róng。
掉头长歌子潘子,愿言三径相终始。diào tóu zhǎng gē zi pān zi,yuàn yán sān jìng xiāng zhōng shǐ。
或云丈夫不如此,但恐亦复不免耳。huò yún zhàng fū bù rú cǐ,dàn kǒng yì fù bù miǎn ěr。

洪朋

宋洪州南昌人,字龟父。黄庭坚甥。两举进士不第,终身布衣。工诗,庭坚称其笔力扛鼎,与弟洪刍、洪炎、洪羽俱有才名,号四洪。年仅三十八而卒。有《洪龟父集》。 洪朋的作品>>

猜您喜欢

得戎州书

洪朋

万窍怒号天籁作,灯照无眠夜寂寞。wàn qiào nù hào tiān lài zuò,dēng zhào wú mián yè jì mò。
发函伸纸数行空,永怀渭阳涕横落。fā hán shēn zhǐ shù xíng kōng,yǒng huái wèi yáng tì héng luò。
书奉万里马胡蛮,人在四禅怖魔阁。shū fèng wàn lǐ mǎ hú mán,rén zài sì chán bù mó gé。
荔枝滩头栏楯深,千峰剑攒上寥廓。lì zhī tān tóu lán dùn shēn,qiān fēng jiàn zǎn shàng liáo kuò。
松根更有道人俱,想见庞眉无住著。sōng gēn gèng yǒu dào rén jù,xiǎng jiàn páng méi wú zhù zhù。
未应老懒废书眠,许我新诗大不恶。wèi yīng lǎo lǎn fèi shū mián,xǔ wǒ xīn shī dà bù è。
何日金鸡放赦回,拭泪论文恍如昨。hé rì jīn jī fàng shè huí,shì lèi lùn wén huǎng rú zuó。

感兴

洪朋

十顷琉瓈下赤日,旦日飙台排云出。shí qǐng liú lí xià chì rì,dàn rì biāo tái pái yún chū。
金宫银阙远杳冥,琼树瑶林近蒙密。jīn gōng yín quē yuǎn yǎo míng,qióng shù yáo lín jìn méng mì。
右拍洪崖左浮丘,况复绮疏可淹留。yòu pāi hóng yá zuǒ fú qiū,kuàng fù qǐ shū kě yān liú。
未能作意驾仙骥,会须得兴泛虚舟。wèi néng zuò yì jià xiān jì,huì xū dé xīng fàn xū zhōu。

杜十归自海堧别业说夜行一段事令予与徐十长短调书之

洪朋

建宁禅界清如水,杜陵独夜荒村绕。jiàn níng chán jiè qīng rú shuǐ,dù líng dú yè huāng cūn rào。
刹幡寂寂走前溪,素沙白水相荡照。shā fān jì jì zǒu qián xī,sù shā bái shuǐ xiāng dàng zhào。
只今欲渡叫渔舠,但闻春丛野狐嘷。zhǐ jīn yù dù jiào yú dāo,dàn wén chūn cóng yě hú háo。
野狐鸣呼不足道,行路难行豺虎骄。yě hú míng hū bù zú dào,xíng lù nán xíng chái hǔ jiāo。
邂逅舟横却无楫,向来藜杖撑白月。xiè hòu zhōu héng què wú jí,xiàng lái lí zhàng chēng bái yuè。
可羡渊鱼两两游,随意溪毛短短出。kě xiàn yuān yú liǎng liǎng yóu,suí yì xī máo duǎn duǎn chū。
呜呼此时胜事故不恶,杜陵归来为予说。wū hū cǐ shí shèng shì gù bù è,dù líng guī lái wèi yǔ shuō。

李夫人偃竹歌

洪朋

袖中欻忽生丝竹,眼底鲜飙起寒绿。xiù zhōng chuā hū shēng sī zhú,yǎn dǐ xiān biāo qǐ hán lǜ。
把笔谁能写此真,偃蹇一枝生气足。bǎ bǐ shuí néng xiě cǐ zhēn,yǎn jiǎn yī zhī shēng qì zú。
夫人故有林下风,岁寒落落此君同。fū rén gù yǒu lín xià fēng,suì hán luò luò cǐ jūn tóng。
映窗得意偶挥洒,写出筼筜谷里千秋之卧龙。yìng chuāng dé yì ǒu huī sǎ,xiě chū yún dāng gǔ lǐ qiān qiū zhī wò lóng。
夜来风雨吹倒屋,但恐踊跃变化入水渺无踪。yè lái fēng yǔ chuī dào wū,dàn kǒng yǒng yuè biàn huà rù shuǐ miǎo wú zōng。

山矾

洪朋

黄龙山中春事晚,山谷道人上山坂。huáng lóng shān zhōng chūn shì wǎn,shān gǔ dào rén shàng shān bǎn。
鼻端山矾花气浓,怪底经行众芳苑。bí duān shān fán huā qì nóng,guài dǐ jīng xíng zhòng fāng yuàn。
一种风姿极可人,幽姿正色相鲜新。yī zhǒng fēng zī jí kě rén,yōu zī zhèng sè xiāng xiān xīn。
素馨籍甚不足意,黄淡羞涩终非真。sù xīn jí shén bù zú yì,huáng dàn xiū sè zhōng fēi zhēn。

杂诗

洪朋

陆沉翰墨场,春事忽云莫。lù chén hàn mò chǎng,chūn shì hū yún mò。
文字森在眼,回首不长顾。wén zì sēn zài yǎn,huí shǒu bù zhǎng gù。
弃置在北门,以写忧思虑。qì zhì zài běi mén,yǐ xiě yōu sī lǜ。
春水泱莽浮,上有桃李树。chūn shuǐ yāng mǎng fú,shàng yǒu táo lǐ shù。
安得酒如江,毕竟醉烟雾。ān dé jiǔ rú jiāng,bì jìng zuì yān wù。

奉陪方从教泛东湖

洪朋

可人一宇宙,十顷降魔镜。kě rén yī yǔ zhòu,shí qǐng jiàng mó jìng。
彼美撰清明,令我赏兹胜。bǐ měi zhuàn qīng míng,lìng wǒ shǎng zī shèng。
荷芰相因依,投壶入鱼艇。hé jì xiāng yīn yī,tóu hú rù yú tǐng。
龙蛇上峥嵘,两浒静相映。lóng shé shàng zhēng róng,liǎng hǔ jìng xiāng yìng。
木末隐兰若,风中度钟磬。mù mò yǐn lán ruò,fēng zhōng dù zhōng qìng。
夏虫语交加,此中有真静。xià chóng yǔ jiāo jiā,cǐ zhōng yǒu zhēn jìng。
对此亦何言,妙处心已领。duì cǐ yì hé yán,miào chù xīn yǐ lǐng。
聊复归去来,日入西峰暝。liáo fù guī qù lái,rì rù xī fēng míng。

梅仙观

洪朋

炎灵失其御,四海无安税。yán líng shī qí yù,sì hǎi wú ān shuì。
呜乎梅南昌,脱屣元始岁。wū hū méi nán chāng,tuō xǐ yuán shǐ suì。
小臣披肝胆,宫掖事严秘。xiǎo chén pī gān dǎn,gōng yē shì yán mì。
上书竟渺茫,弃掷江湖外。shàng shū jìng miǎo máng,qì zhì jiāng hú wài。
一朝厌蜗角,万里骑鹏背。yī cháo yàn wō jiǎo,wàn lǐ qí péng bèi。
向来杀青士,此事美无对。xiàng lái shā qīng shì,cǐ shì měi wú duì。
到今瑶池地,风露翔孔翠。dào jīn yáo chí dì,fēng lù xiáng kǒng cuì。
仰瞻神界游,千载想生气。yǎng zhān shén jiè yóu,qiān zài xiǎng shēng qì。
愿为龙鳞婴,勿学蝉骨蜕。yuàn wèi lóng lín yīng,wù xué chán gǔ tuì。

跋山谷帖用其韵

洪朋

学书右军尽善,下笔少陵有神。xué shū yòu jūn jǐn shàn,xià bǐ shǎo líng yǒu shén。
无复向来金马,可惜埋此玉人。wú fù xiàng lái jīn mǎ,kě xī mái cǐ yù rén。

跋山谷帖用其韵

洪朋

压倒诗中宰相,鼓行文苑宗公。yā dào shī zhōng zǎi xiāng,gǔ xíng wén yuàn zōng gōng。
毒雾瘴氛作祟,英姿爽气成空。dú wù zhàng fēn zuò suì,yīng zī shuǎng qì chéng kōng。
115«2345678