古诗词

送惠洪上人

谢逸

真净养儿如养羊,败群者去羊不伤。zhēn jìng yǎng ér rú yǎng yáng,bài qún zhě qù yáng bù shāng。
洪师斗擞蔬笋气,白昼穴我夫子墙。hóng shī dòu sǒu shū sǔn qì,bái zhòu xué wǒ fū zi qiáng。
粥鱼斋鼓了无碍,坐禅不废谈文章。zhōu yú zhāi gǔ le wú ài,zuò chán bù fèi tán wén zhāng。
老师颔之笑不语,坏衲百孔穿寒光。lǎo shī hàn zhī xiào bù yǔ,huài nà bǎi kǒng chuān hán guāng。
洞庭风号波浪吼,笑揖逐客谈船窗。dòng tíng fēng hào bō làng hǒu,xiào yī zhú kè tán chuán chuāng。
六月赤脚登大庾,黄茆瘴里餐槟榔。liù yuè chì jiǎo dēng dà yǔ,huáng máo zhàng lǐ cān bīn láng。
天宫不合困两鸟,洪徐接翼鸣南昌。tiān gōng bù hé kùn liǎng niǎo,hóng xú jiē yì míng nán chāng。
毛群羽族不敢喘,师乃啁唽鸣其旁。máo qún yǔ zú bù gǎn chuǎn,shī nǎi zhāo xī míng qí páng。
欻起四明狂客念,扬澜恨不一苇航。chuā qǐ sì míng kuáng kè niàn,yáng lán hèn bù yī wěi háng。
男儿行役良自苦,水有鲛鳄陆豺狼。nán ér xíng yì liáng zì kǔ,shuǐ yǒu jiāo è lù chái láng。
何当啖芋拨牛粪,拗折拄杖挂钵囊。hé dāng dàn yù bō niú fèn,ǎo zhé zhǔ zhàng guà bō náng。

谢逸

谢逸(1068-1113,一说1010-1113)字无逸,号溪堂。宋代临川城南(今属江西省抚州市)人。北宋文学家,江西诗派二十五法嗣之一。与其从弟谢薖并称“临川二谢”。与饶节、汪革、谢薖并称为“江西诗派临川四才子”。 曾写过300首咏蝶诗,人称“谢蝴蝶”。生于宋神宗赵顼熙宁元年,幼年丧父,家境贫寒。与汪革、谢薖同学于吕希哲,刻苦磨砺,诗文俱佳。两次应科举,均不第。宋徽宗赵佶政和三年以布衣终老于故土,年四十五。 谢逸的作品>>

猜您喜欢

谢逸

异乡寒觉早,故国信来稀。yì xiāng hán jué zǎo,gù guó xìn lái xī。
秋风江上望,一雁正南飞。qiū fēng jiāng shàng wàng,yī yàn zhèng nán fēi。

墨梅其一

谢逸

朝见一枝吐,暮吟疏影寒。cháo jiàn yī zhī tǔ,mù yín shū yǐng hán。
亭亭不解语,助我青毫端。tíng tíng bù jiě yǔ,zhù wǒ qīng háo duān。

题叠翠轩

谢逸

星落江东化梵宫,楼台金碧骇鱼龙。xīng luò jiāng dōng huà fàn gōng,lóu tái jīn bì hài yú lóng。
此轩端有南康趣,只欠匡庐五老峰。cǐ xuān duān yǒu nán kāng qù,zhǐ qiàn kuāng lú wǔ lǎo fēng。

闻幼盘弟归喜而有作

谢逸

门前杨柳未藏鸦,溪上樱桃已着花。mén qián yáng liǔ wèi cáng yā,xī shàng yīng táo yǐ zhe huā。
午梦觉来闻好语,阿连有信欲还家。wǔ mèng jué lái wén hǎo yǔ,ā lián yǒu xìn yù hái jiā。

闻幼盘弟归喜而有作

谢逸

风雨多年不对床,便当携被过溪堂。fēng yǔ duō nián bù duì chuáng,biàn dāng xié bèi guò xī táng。
曲肱但作吉祥卧,浇舌惟无般若汤。qū gōng dàn zuò jí xiáng wò,jiāo shé wéi wú bān ruò tāng。

春雪

谢逸

未放温风破柳条,先教庭树雪花飘。wèi fàng wēn fēng pò liǔ tiáo,xiān jiào tíng shù xuě huā piāo。
初疑乾雨从空堕,不觉香酥著地消。chū yí qián yǔ cóng kōng duò,bù jué xiāng sū zhù dì xiāo。

春雪

谢逸

天公不愤小桃开,故剪瑶花伴落梅。tiān gōng bù fèn xiǎo táo kāi,gù jiǎn yáo huā bàn luò méi。
后夜月明风更恶,有人无语独登台。hòu yè yuè míng fēng gèng è,yǒu rén wú yǔ dú dēng tái。

梅六首

谢逸

罗浮山下月纷纷,曾共苏仙醉一樽。luó fú shān xià yuè fēn fēn,céng gòng sū xiān zuì yī zūn。
不是玉妃来堕世,梦中底事见冰魂。bù shì yù fēi lái duò shì,mèng zhōng dǐ shì jiàn bīng hún。

梅六首

谢逸

城中桃李休相笑,林下清风汝未知。chéng zhōng táo lǐ xiū xiāng xiào,lín xià qīng fēng rǔ wèi zhī。
本是前村深处物,竹篱茅舍却相宜。běn shì qián cūn shēn chù wù,zhú lí máo shě què xiāng yí。

梅六首

谢逸

镂冰叠雪斗清盈,莫笑肌肤太瘦生。lòu bīng dié xuě dòu qīng yíng,mò xiào jī fū tài shòu shēng。
底事狂风催结子,要当煮酒趁清明。dǐ shì kuáng fēng cuī jié zi,yào dāng zhǔ jiǔ chèn qīng míng。

梅六首

谢逸

暗香疏影浑无赖,雨打风吹更可怜。àn xiāng shū yǐng hún wú lài,yǔ dǎ fēng chuī gèng kě lián。
嚼蕊但能供我醉,点妆应是为君妍。jué ruǐ dàn néng gōng wǒ zuì,diǎn zhuāng yīng shì wèi jūn yán。

梅六首

谢逸

杨花榆荚风流浅,秾李夭桃气味凡。yáng huā yú jiá fēng liú qiǎn,nóng lǐ yāo táo qì wèi fán。
只有寒香无俗韵,不烦吹笛恼掺掺。zhǐ yǒu hán xiāng wú sú yùn,bù fán chuī dí nǎo càn càn。

梅六首

谢逸

老大无人伴我闲,忆梅幽意颇相关。lǎo dà wú rén bàn wǒ xián,yì méi yōu yì pǒ xiāng guān。
不如移植溪堂后,免使凡夫俗手攀。bù rú yí zhí xī táng hòu,miǎn shǐ fán fū sú shǒu pān。

戏题百叶梅花

谢逸

细朵斜枝恼意香,月明疏影媚横塘。xì duǒ xié zhī nǎo yì xiāng,yuè míng shū yǐng mèi héng táng。
悬知不结青青子,故作无情淡淡妆。xuán zhī bù jié qīng qīng zi,gù zuò wú qíng dàn dàn zhuāng。

春词

谢逸

蒲芽荇带绕清池,锦缆牵船水拍堤。pú yá xìng dài rào qīng chí,jǐn lǎn qiān chuán shuǐ pāi dī。
好是淡烟疏雨里,远峰青处子规啼。hǎo shì dàn yān shū yǔ lǐ,yuǎn fēng qīng chù zi guī tí。