古诗词

送袁公发

谢逸

袁公落笔清如风,妙龄场屋声摩空。yuán gōng luò bǐ qīng rú fēng,miào líng chǎng wū shēng mó kōng。
陆沉簿领三十载,晚节自号无求翁。lù chén bù lǐng sān shí zài,wǎn jié zì hào wú qiú wēng。
朝廷公卿半亲旧,谁能挽致青云中。cháo tíng gōng qīng bàn qīn jiù,shuí néng wǎn zhì qīng yún zhōng。
参天老柏耐霜雪,始知不与萧艾同。cān tiān lǎo bǎi nài shuāng xuě,shǐ zhī bù yǔ xiāo ài tóng。
俯首下邑亦良苦,此行定入明光宫。fǔ shǒu xià yì yì liáng kǔ,cǐ xíng dìng rù míng guāng gōng。

谢逸

谢逸(1068-1113,一说1010-1113)字无逸,号溪堂。宋代临川城南(今属江西省抚州市)人。北宋文学家,江西诗派二十五法嗣之一。与其从弟谢薖并称“临川二谢”。与饶节、汪革、谢薖并称为“江西诗派临川四才子”。 曾写过300首咏蝶诗,人称“谢蝴蝶”。生于宋神宗赵顼熙宁元年,幼年丧父,家境贫寒。与汪革、谢薖同学于吕希哲,刻苦磨砺,诗文俱佳。两次应科举,均不第。宋徽宗赵佶政和三年以布衣终老于故土,年四十五。 谢逸的作品>>

猜您喜欢

寄徐师川

谢逸

司业端能乞酒钱,谁忧坐客冷无毡。sī yè duān néng qǐ jiǔ qián,shuí yōu zuò kè lěng wú zhān。
相望建业只千里,不见徐侯今七年。xiāng wàng jiàn yè zhǐ qiān lǐ,bù jiàn xú hóu jīn qī nián。
江水江花同臭味,海南海北各山川。jiāng shuǐ jiāng huā tóng chòu wèi,hǎi nán hǎi běi gè shān chuān。
试问烟波何处好,老夫欲理钓鱼船。shì wèn yān bō hé chù hǎo,lǎo fū yù lǐ diào yú chuán。

暮春感怀

谢逸

雨退飞廉决怒云,百花净尽扫埃尘。yǔ tuì fēi lián jué nù yún,bǎi huā jìng jǐn sǎo āi chén。
大千沙界乾坤阔,一段江山日月新。dà qiān shā jiè qián kūn kuò,yī duàn jiāng shān rì yuè xīn。
浩荡烟波鲸海晚,漰腾雪浪锦城春。hào dàng yān bō jīng hǎi wǎn,pēng téng xuě làng jǐn chéng chūn。
谁人独采南山蕨,窗外休呼祁孔宾。shuí rén dú cǎi nán shān jué,chuāng wài xiū hū qí kǒng bīn。

送朱世英

谢逸

妙净光云覆八荒,经行聚落得清凉。miào jìng guāng yún fù bā huāng,jīng xíng jù luò dé qīng liáng。
阎浮檀水心无染,优钵罗花体自香。yán fú tán shuǐ xīn wú rǎn,yōu bō luó huā tǐ zì xiāng。
赤舄未容趋北阙,绿槐先已兆东墙。chì xì wèi róng qū běi quē,lǜ huái xiān yǐ zhào dōng qiáng。
应真外见中和色,岂在眉间一点黄。yīng zhēn wài jiàn zhōng hé sè,qǐ zài méi jiān yī diǎn huáng。

送朱世英

谢逸

漠漠薰风锦旆翻,彩衣聊复殿名藩。mò mò xūn fēng jǐn pèi fān,cǎi yī liáo fù diàn míng fān。
行藏有道朱弦直,表里无瑕白玉温。xíng cáng yǒu dào zhū xián zhí,biǎo lǐ wú xiá bái yù wēn。
燕寝妙香凝碧缕,夜谈孤月落金盆。yàn qǐn miào xiāng níng bì lǚ,yè tán gū yuè luò jīn pén。
试将执拂拈槌手,行秉玄圭侍至尊。shì jiāng zhí fú niān chuí shǒu,xíng bǐng xuán guī shì zhì zūn。

送朱世英

谢逸

短褐登门每自惭,仅同太史滞周南。duǎn hè dēng mén měi zì cán,jǐn tóng tài shǐ zhì zhōu nán。
沈迷晚学三无漏,懒慢长疑七不堪。shěn mí wǎn xué sān wú lòu,lǎn màn zhǎng yí qī bù kān。
平日漫悬高士榻,此行应共德公谈。píng rì màn xuán gāo shì tà,cǐ xíng yīng gòng dé gōng tán。
他年解组归来日,尚许南荣见老聃。tā nián jiě zǔ guī lái rì,shàng xǔ nán róng jiàn lǎo dān。

怀吴迪吉

谢逸

朔风吹鬓幅巾斜,饭了呼童碾露芽。shuò fēng chuī bìn fú jīn xié,fàn le hū tóng niǎn lù yá。
竹影萧萧围我舍,溪流渺渺对君家。zhú yǐng xiāo xiāo wéi wǒ shě,xī liú miǎo miǎo duì jūn jiā。
古心莫为世情改,老眼聊凭文字遮。gǔ xīn mò wèi shì qíng gǎi,lǎo yǎn liáo píng wén zì zhē。
安得一蓑烟雨里,小船载酒卧芦花。ān dé yī suō yān yǔ lǐ,xiǎo chuán zài jiǔ wò lú huā。

送汪叔野水芝法酝

谢逸

屏居不到日边久,安得黄封印赤泥。píng jū bù dào rì biān jiǔ,ān dé huáng fēng yìn chì ní。
折遍溪堂红菡萏,酿成湘酎碧玻璃。zhé biàn xī táng hóng hàn dàn,niàng chéng xiāng zhòu bì bō lí。
洞庭春色名应减,道院丹泉价益低。dòng tíng chūn sè míng yīng jiǎn,dào yuàn dān quán jià yì dī。
聊挹小樽供寿母,烦君自注玉东西。liáo yì xiǎo zūn gōng shòu mǔ,fán jūn zì zhù yù dōng xī。

次董之南韵

谢逸

门外远山肤寸碧,堂前溪水半篙深。mén wài yuǎn shān fū cùn bì,táng qián xī shuǐ bàn gāo shēn。
仰看老鹤有清兴,静听幽琴无俗音。yǎng kàn lǎo hè yǒu qīng xīng,jìng tīng yōu qín wú sú yīn。
三釜及亲君养志,一瓢在巷我甘心。sān fǔ jí qīn jūn yǎng zhì,yī piáo zài xiàng wǒ gān xīn。
向平婚嫁何年毕,杖策长随支道林。xiàng píng hūn jià hé nián bì,zhàng cè zhǎng suí zhī dào lín。

次季智伯韵

谢逸

薄有田园百不忧,诗书自乐更无求。báo yǒu tián yuán bǎi bù yōu,shī shū zì lè gèng wú qiú。
形容风月三千首,笑傲林泉四十秋。xíng róng fēng yuè sān qiān shǒu,xiào ào lín quán sì shí qiū。
岂意骑鲸寻李白,真成梦蝶化庄周。qǐ yì qí jīng xún lǐ bái,zhēn chéng mèng dié huà zhuāng zhōu。
谁能倒激西江水,洗我胸中万斛愁。shuí néng dào jī xī jiāng shuǐ,xǐ wǒ xiōng zhōng wàn hú chóu。

寄饶葆光

谢逸

先生骨相不封侯,卜居但得林塘幽。xiān shēng gǔ xiāng bù fēng hóu,bo jū dàn dé lín táng yōu。
家藏蠹简几千卷,手校韦编三十秋。jiā cáng dù jiǎn jǐ qiān juǎn,shǒu xiào wéi biān sān shí qiū。
相知四海孰青眼,高卧一庵今白头。xiāng zhī sì hǎi shú qīng yǎn,gāo wò yī ān jīn bái tóu。
襄阳耆旧节独苦,只有庞公不入州。xiāng yáng qí jiù jié dú kǔ,zhǐ yǒu páng gōng bù rù zhōu。

和饶正叔梅花

谢逸

疏影横斜月色新,肌肤清瘦不禁春。shū yǐng héng xié yuè sè xīn,jī fū qīng shòu bù jìn chūn。
侵凌腊雪寒先觉,漏泄东风信最真。qīn líng là xuě hán xiān jué,lòu xiè dōng fēng xìn zuì zhēn。
光滉妆台人未起,香迷野径蝶难亲。guāng huàng zhuāng tái rén wèi qǐ,xiāng mí yě jìng dié nán qīn。
飘零点破苍苔地,安得灵犀为辟尘。piāo líng diǎn pò cāng tái dì,ān dé líng xī wèi pì chén。

与诸人集陈公美书堂观雪以朔雪洗尽烟岚昏为韵探得烟字

谢逸

踏雪敲门愧履穿,孟公饮我酒盈船。tà xuě qiāo mén kuì lǚ chuān,mèng gōng yǐn wǒ jiǔ yíng chuán。
卷帘光动山人帐,入户寒侵坐客毡。juǎn lián guāng dòng shān rén zhàng,rù hù hán qīn zuò kè zhān。
急洒江村迷静练,深藏茅舍认孤烟。jí sǎ jiāng cūn mí jìng liàn,shēn cáng máo shě rèn gū yān。
明年策马长安去,谁念清吟孟浩然。míng nián cè mǎ zhǎng ān qù,shuí niàn qīng yín mèng hào rán。

王立之寄书言其子阿宜渐学作诗及问余稚子梦玉安否作诗奉戏

谢逸

求田问舍是何时,随分生涯可乐饥。qiú tián wèn shě shì hé shí,suí fēn shēng yá kě lè jī。
梦玉今年初学语,阿宜他日定能诗。mèng yù jīn nián chū xué yǔ,ā yí tā rì dìng néng shī。
两家子弟俱无恙,一体文章是有师。liǎng jiā zi dì jù wú yàng,yī tǐ wén zhāng shì yǒu shī。
但得耕桑了门户,吾人不用宁馨儿。dàn dé gēng sāng le mén hù,wú rén bù yòng níng xīn ér。

复用前韵寄李声之子阿大

谢逸

东都曾见汝生时,客舍孤吟夜忍饥。dōng dōu céng jiàn rǔ shēng shí,kè shě gū yín yè rěn jī。
忆昨能为鸐鹆舞,只今应诵脊令诗。yì zuó néng wèi dí yù wǔ,zhǐ jīn yīng sòng jí lìng shī。
傥无气节如元礼,便有功名似药师。tǎng wú qì jié rú yuán lǐ,biàn yǒu gōng míng shì yào shī。
问道若知真理窟,且分馀论及吾儿。wèn dào ruò zhī zhēn lǐ kū,qiě fēn yú lùn jí wú ér。

谢逸

风撼丝桐带月明,羽人乘醉截秋声。fēng hàn sī tóng dài yuè míng,yǔ rén chéng zuì jié qiū shēng。
七弦妙制饶仙品,二尺良材称道情。qī xián miào zhì ráo xiān pǐn,èr chǐ liáng cái chēng dào qíng。
池小未开春浪泛,岳低犹欠暮云生。chí xiǎo wèi kāi chūn làng fàn,yuè dī yóu qiàn mù yún shēng。
何妨乞与元中术,临化无妨膝上横。hé fáng qǐ yǔ yuán zhōng shù,lín huà wú fáng xī shàng héng。