古诗词

明水寺

谢逸

城西三十里,山林深且杳。chéng xī sān shí lǐ,shān lín shēn qiě yǎo。
群峰如连环,缘崖一径小。qún fēng rú lián huán,yuán yá yī jìng xiǎo。
土润禾稼重,地僻居民少。tǔ rùn hé jià zhòng,dì pì jū mín shǎo。
老桂耸亭亭,乔松高矫矫。lǎo guì sǒng tíng tíng,qiáo sōng gāo jiǎo jiǎo。
幽露泣溪毛,清风摇绿筱。yōu lù qì xī máo,qīng fēng yáo lǜ xiǎo。
朝来爽气浮,轻烟横木杪。cháo lái shuǎng qì fú,qīng yān héng mù miǎo。
日暖天清明,野雉鸣有鷕。rì nuǎn tiān qīng míng,yě zhì míng yǒu yǎo。
石涧嗽寒泉,泠泠泻幽沼。shí jiàn sòu hán quán,líng líng xiè yōu zhǎo。
嵯峨双石门,屡经樵火燎。cuó é shuāng shí mén,lǚ jīng qiáo huǒ liáo。
祇园焕觚棱,十雉周墙缭。qí yuán huàn gū léng,shí zhì zhōu qiáng liáo。
扫地炷妙香,房栊深窈窕。sǎo dì zhù miào xiāng,fáng lóng shēn yǎo tiǎo。
嗟予嵚崎人,平生百忧扰。jiē yǔ qīn qí rén,píng shēng bǎi yōu rǎo。
好古嗜简编,僻性乐鱼鸟。hǎo gǔ shì jiǎn biān,pì xìng lè yú niǎo。
每逢山水佳,耳听眸子瞭。měi féng shān shuǐ jiā,ěr tīng móu zi liǎo。
况同佳士游,意气溢云表。kuàng tóng jiā shì yóu,yì qì yì yún biǎo。
望远视眈眈,临危忧悄悄。wàng yuǎn shì dān dān,lín wēi yōu qiāo qiāo。
险韵吟竞病,怪语作危了。xiǎn yùn yín jìng bìng,guài yǔ zuò wēi le。
华鲸吼修廊,僧窗曙迷晓。huá jīng hǒu xiū láng,sēng chuāng shǔ mí xiǎo。
炊黍馔来牟,土芝杂荓蓼。chuī shǔ zhuàn lái móu,tǔ zhī zá píng liǎo。
他时子来归,伐木芟萝茑。tā shí zi lái guī,fá mù shān luó niǎo。
考室山之阳,高明远隘湫。kǎo shì shān zhī yáng,gāo míng yuǎn ài jiǎo。
第恐恋君恩,紫禁烟花绕。dì kǒng liàn jūn ēn,zǐ jìn yān huā rào。

谢逸

谢逸(1068-1113,一说1010-1113)字无逸,号溪堂。宋代临川城南(今属江西省抚州市)人。北宋文学家,江西诗派二十五法嗣之一。与其从弟谢薖并称“临川二谢”。与饶节、汪革、谢薖并称为“江西诗派临川四才子”。 曾写过300首咏蝶诗,人称“谢蝴蝶”。生于宋神宗赵顼熙宁元年,幼年丧父,家境贫寒。与汪革、谢薖同学于吕希哲,刻苦磨砺,诗文俱佳。两次应科举,均不第。宋徽宗赵佶政和三年以布衣终老于故土,年四十五。 谢逸的作品>>

猜您喜欢

春词

谢逸

午睡醒来炷晚香,麝煤冉冉袭衣裳。wǔ shuì xǐng lái zhù wǎn xiāng,shè méi rǎn rǎn xí yī shang。
垂杨莫道无才思,故遣飞花入洞房。chuí yáng mò dào wú cái sī,gù qiǎn fēi huā rù dòng fáng。

春词

谢逸

曲栏干外柳垂垂,罗幕风轻燕子飞。qū lán gàn wài liǔ chuí chuí,luó mù fēng qīng yàn zi fēi。
独倚危楼思往事,落红撩乱点春衣。dú yǐ wēi lóu sī wǎng shì,luò hóng liāo luàn diǎn chūn yī。

春词

谢逸

豆蔻梢头春事休,风飘万点只供愁。dòu kòu shāo tóu chūn shì xiū,fēng piāo wàn diǎn zhǐ gōng chóu。
杜鹃啼破三更月,梦绕云间百尺楼。dù juān tí pò sān gèng yuè,mèng rào yún jiān bǎi chǐ lóu。

春词

谢逸

院落帘垂春日长,嫩晴天气牡丹香。yuàn luò lián chuí chūn rì zhǎng,nèn qíng tiān qì mǔ dān xiāng。
细看玉面天然白,不及姚家宫样黄。xì kàn yù miàn tiān rán bái,bù jí yáo jiā gōng yàng huáng。

春词

谢逸

门前杨柳暗沙汀,雨湿东风未放晴。mén qián yáng liǔ àn shā tīng,yǔ shī dōng fēng wèi fàng qíng。
点点落花春事晚,青青芳草暮愁生。diǎn diǎn luò huā chūn shì wǎn,qīng qīng fāng cǎo mù chóu shēng。

城南

谢逸

院落轻寒犹侧侧,园林黄鸟未交交。yuàn luò qīng hán yóu cè cè,yuán lín huáng niǎo wèi jiāo jiāo。
韶光幸自无人觉,谁遣东风染柳梢。sháo guāng xìng zì wú rén jué,shuí qiǎn dōng fēng rǎn liǔ shāo。

城南

谢逸

长恐归时已闭关,西坛虽好敢盘桓。zhǎng kǒng guī shí yǐ bì guān,xī tán suī hǎo gǎn pán huán。
可怜月夜杉松影,输与沙鸥野鹤看。kě lián yuè yè shān sōng yǐng,shū yǔ shā ōu yě hè kàn。

和饶正叔碧桃绝句

谢逸

未折香枝插鬓鸦,月和疏影上檐牙。wèi zhé xiāng zhī chā bìn yā,yuè hé shū yǐng shàng yán yá。
诗人莫作夭桃看,不是玄都观里花。shī rén mò zuò yāo táo kàn,bù shì xuán dōu guān lǐ huā。

梨花已谢戏作二诗伤之

谢逸

冷香消尽晚风吹,脉脉无言对落晖。lěng xiāng xiāo jǐn wǎn fēng chuī,mài mài wú yán duì luò huī。
旧日郭西千树雪,今随蝴蝶作团飞。jiù rì guō xī qiān shù xuě,jīn suí hú dié zuò tuán fēi。

梨花已谢戏作二诗伤之

谢逸

剪剪轻风漠漠寒,玉肌萧瑟粉香残。jiǎn jiǎn qīng fēng mò mò hán,yù jī xiāo sè fěn xiāng cán。
一枝带雨墙头出,不用行人着眼看。yī zhī dài yǔ qiáng tóu chū,bù yòng xíng rén zhe yǎn kàn。

寄查多闻

谢逸

谁能货马即求船,分袂都门又一年。shuí néng huò mǎ jí qiú chuán,fēn mèi dōu mén yòu yī nián。
翳翳夏槐联骑语,萧萧秋雨对床眠。yì yì xià huái lián qí yǔ,xiāo xiāo qiū yǔ duì chuáng mián。

寄查多闻

谢逸

大梁客舍虽无事,博塞欢娱未称情。dà liáng kè shě suī wú shì,bó sāi huān yú wèi chēng qíng。
不若夷门搔首坐,倘逢黄发识侯嬴。bù ruò yí mén sāo shǒu zuò,tǎng féng huáng fā shí hóu yíng。

醉中排闷

谢逸

白发逢春老更狂,衰颜得酒脸生光。bái fā féng chūn lǎo gèng kuáng,shuāi yán dé jiǔ liǎn shēng guāng。
旋张裙幄林中醉,不管槐花开后忙。xuán zhāng qún wò lín zhōng zuì,bù guǎn huái huā kāi hòu máng。

醉中排闷

谢逸

春来莫学虎头痴,趁取风光二月时。chūn lái mò xué hǔ tóu chī,chèn qǔ fēng guāng èr yuè shí。
剩觅吴笺呼阿买,醉中准拟写新诗。shèng mì wú jiān hū ā mǎi,zuì zhōng zhǔn nǐ xiě xīn shī。

醉中排闷

谢逸

溪堂日日春光好,问柳中丞殊未来。xī táng rì rì chūn guāng hǎo,wèn liǔ zhōng chéng shū wèi lái。
暂辍老妻棋局手,白头相对酌新醅。zàn chuò lǎo qī qí jú shǒu,bái tóu xiāng duì zhuó xīn pēi。