古诗词

郑佥判取苏黄门图史园囿文章鼓吹之语为韵见贻辄复赓载

方岳

他山有高梧,摵摵入凉吹。tā shān yǒu gāo wú,shè shè rù liáng chuī。
物情竞趋新,不觉失故翠。wù qíng jìng qū xīn,bù jué shī gù cuì。
吾生夫何如,坐为有身累。wú shēng fū hé rú,zuò wèi yǒu shēn lèi。
青山久蹉跎,白发竟憔悴。qīng shān jiǔ cuō tuó,bái fā jìng qiáo cuì。
平生老瓦盆,笑我识丁字。píng shēng lǎo wǎ pén,xiào wǒ shí dīng zì。
为言已衰迟,有口不如醉。wèi yán yǐ shuāi chí,yǒu kǒu bù rú zuì。
醉中当自知,生世略如寄。zuì zhōng dāng zì zhī,shēng shì lüè rú jì。
何为争市朝,以死博一愧。hé wèi zhēng shì cháo,yǐ sǐ bó yī kuì。
一杯为引满,遂及二三四。yī bēi wèi yǐn mǎn,suì jí èr sān sì。
颓然乎林间,客去吾欲寐。tuí rán hū lín jiān,kè qù wú yù mèi。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

题郭氏继一堂

方岳

渔蓑钓艇越中居,底处烟波不属渠。yú suō diào tǐng yuè zhōng jū,dǐ chù yān bō bù shǔ qú。
一曲鉴湖须敕赐,却令鸥鸟费分疏。yī qū jiàn hú xū chì cì,què lìng ōu niǎo fèi fēn shū。

寄题赵德成东岩

方岳

好山倒合诗人管,新出东岩付此公。hǎo shān dào hé shī rén guǎn,xīn chū dōng yán fù cǐ gōng。
略向画图曾半面,石床定许听松风。lüè xiàng huà tú céng bàn miàn,shí chuáng dìng xǔ tīng sōng fēng。

寄题赵德成东岩

方岳

人间无处著我辈,只可飞泉藓石边。rén jiān wú chù zhù wǒ bèi,zhǐ kě fēi quán xiǎn shí biān。
习气犹馀子虚赋,苦令猿鹤怨风烟。xí qì yóu yú zi xū fù,kǔ lìng yuán hè yuàn fēng yān。

寄题赵德成东岩

方岳

空山谁可闲来往,自种梅花伴月明。kōng shān shuí kě xián lái wǎng,zì zhǒng méi huā bàn yuè míng。
小筑便为身后计,此奇千古未忘情。xiǎo zhù biàn wèi shēn hòu jì,cǐ qí qiān gǔ wèi wàng qíng。

陈汤卿致绍梅

方岳

林下风流自一家,纵施朱亦不奢华。lín xià fēng liú zì yī jiā,zòng shī zhū yì bù shē huá。
冷香犹带灞桥雪,不比春风桃杏花。lěng xiāng yóu dài bà qiáo xuě,bù bǐ chūn fēng táo xìng huā。

次韵徐宰集珠溪

方岳

瀑煮春风生意长,梅花吹雪入诗香。pù zhǔ chūn fēng shēng yì zhǎng,méi huā chuī xuě rù shī xiāng。
夜寒记得僧房梦,修竹半窗云一床。yè hán jì dé sēng fáng mèng,xiū zhú bàn chuāng yún yī chuáng。

林和靖墓

方岳

结庐旧与青山对,修竹萧疏半不存。jié lú jiù yǔ qīng shān duì,xiū zhú xiāo shū bàn bù cún。
惟有亭前古梅在,暗香疏影几黄昏。wéi yǒu tíng qián gǔ méi zài,àn xiāng shū yǐng jǐ huáng hūn。

晴梦

方岳

尘土侵人懒出门,小窗容我负晴暾。chén tǔ qīn rén lǎn chū mén,xiǎo chuāng róng wǒ fù qíng tūn。
梦骑瘦马寻诗去,曾到梅花深雪村。mèng qí shòu mǎ xún shī qù,céng dào méi huā shēn xuě cūn。

逢梅

方岳

水仙婉弱山樊冗,自我视之儿女曹。shuǐ xiān wǎn ruò shān fán rǒng,zì wǒ shì zhī ér nǚ cáo。
鲁直径令相伯仲,至今未敢广离骚。lǔ zhí jìng lìng xiāng bó zhòng,zhì jīn wèi gǎn guǎng lí sāo。

逢梅

方岳

人言草没孤山冢,从此梅花不要诗。rén yán cǎo méi gū shān zhǒng,cóng cǐ méi huā bù yào shī。
却是未嫌吾辈在,一枝开过竹巴篱。què shì wèi xián wú bèi zài,yī zhī kāi guò zhú bā lí。

梅花

方岳

竹绕疏篱水绕村,一枝无语更黄昏。zhú rào shū lí shuǐ rào cūn,yī zhī wú yǔ gèng huáng hūn。
暗香似识骚人意,月澹无风自入门。àn xiāng shì shí sāo rén yì,yuè dàn wú fēng zì rù mén。

梅花

方岳

枯梢横出竹疏疏,挟雪吹香梦自孤。kū shāo héng chū zhú shū shū,xié xuě chuī xiāng mèng zì gū。
立到夜深难著语,怕渠去说与林逋。lì dào yè shēn nán zhù yǔ,pà qú qù shuō yǔ lín bū。

梅花

方岳

雪压横枝卧浅波,三花五蕊不须多。xuě yā héng zhī wò qiǎn bō,sān huā wǔ ruǐ bù xū duō。
平生为尔添诗兴,今日无诗奈尔何。píng shēng wèi ěr tiān shī xīng,jīn rì wú shī nài ěr hé。

梅花

方岳

茅茨烟水隔孤村,雪冷谁敲月下门。máo cí yān shuǐ gé gū cūn,xuě lěng shuí qiāo yuè xià mén。
只与梅花曾有旧,暗香时肯到洼尊。zhǐ yǔ méi huā céng yǒu jiù,àn xiāng shí kěn dào wā zūn。

寻诗

方岳

蹇驴踏雪灞桥春,画出茅茨野水滨。jiǎn lǘ tà xuě bà qiáo chūn,huà chū máo cí yě shuǐ bīn。
才见梅花诗便好,梅花却是定诗人。cái jiàn méi huā shī biàn hǎo,méi huā què shì dìng shī rén。