古诗词

陶倅母夫人挽诗

方岳

戴君手持黄卿辞,邀我为作陶母诗。dài jūn shǒu chí huáng qīng cí,yāo wǒ wèi zuò táo mǔ shī。
妇言妇德不出梱,纵有令则何繇知。fù yán fù dé bù chū kǔn,zòng yǒu lìng zé hé yáo zhī。
昆山生玉草木润,欲识其母观其儿。kūn shān shēng yù cǎo mù rùn,yù shí qí mǔ guān qí ér。
一经科目摘髭易,五丈夫子皆瑰奇。yī jīng kē mù zhāi zī yì,wǔ zhàng fū zi jiē guī qí。
黄卿与世少谐可,老笔为写青琉璃。huáng qīng yǔ shì shǎo xié kě,lǎo bǐ wèi xiě qīng liú lí。
嘅予一读恍如洗,酸风凄断漳淮湄。kǎi yǔ yī dú huǎng rú xǐ,suān fēng qī duàn zhāng huái méi。
往年将父问里舍,病痱中道惊相持。wǎng nián jiāng fù wèn lǐ shě,bìng fèi zhōng dào jīng xiāng chí。
秋山黯惨过县尹,取急欲谒谁何医。qiū shān àn cǎn guò xiàn yǐn,qǔ jí yù yè shuí hé yī。
天方罪予不孝子,行未半驿翁阽危。tiān fāng zuì yǔ bù xiào zi,xíng wèi bàn yì wēng diàn wēi。
云崩日落竟千古,永始此路行无期。yún bēng rì luò jìng qiān gǔ,yǒng shǐ cǐ lù xíng wú qī。
尔时县尹有母遗,鲐背儿齿当期颐。ěr shí xiàn yǐn yǒu mǔ yí,tái bèi ér chǐ dāng qī yí。
潘舆佳日访桃李,一舍而迎聊遨嬉。pān yú jiā rì fǎng táo lǐ,yī shě ér yíng liáo áo xī。
人间仅仅几寒暑,亦已奔月归何时。rén jiān jǐn jǐn jǐ hán shǔ,yì yǐ bēn yuè guī hé shí。
暮云春树渺千里,同一哀痛难平治。mù yún chūn shù miǎo qiān lǐ,tóng yī āi tòng nán píng zhì。
此诗莫遣挽郎读,天荒地老松风悲。cǐ shī mò qiǎn wǎn láng dú,tiān huāng dì lǎo sōng fēng bēi。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

谢人致蟹

方岳

雪砍双螯玉一壶,樵中曾有此奇无。xuě kǎn shuāng áo yù yī hú,qiáo zhōng céng yǒu cǐ qí wú。
始知张翰思归意,不为秋风只为鲈。shǐ zhī zhāng hàn sī guī yì,bù wèi qiū fēng zhǐ wèi lú。

谢人致蟹

方岳

除却金齑霜后枨,更无一物可诗情。chú què jīn jī shuāng hòu chéng,gèng wú yī wù kě shī qíng。
诚斋配以彭生脔,岂不冤哉五鼎烹。chéng zhāi pèi yǐ péng shēng luán,qǐ bù yuān zāi wǔ dǐng pēng。

送荔子方蒙仲

方岳

风枝露叶走筠笼,玉润冰寒擘绉红。fēng zhī lù yè zǒu yún lóng,yù rùn bīng hán bāi zhòu hóng。
自往胸中评史记,久闻格调略相同。zì wǎng xiōng zhōng píng shǐ jì,jiǔ wén gé diào lüè xiāng tóng。

送荔子方蒙仲

方岳

曾识坡仙海上山,清冰寒露洗熇袢。céng shí pō xiān hǎi shàng shān,qīng bīng hán lù xǐ hè pàn。
老天不与诗为地,却欠闽中住一番。lǎo tiān bù yǔ shī wèi dì,què qiàn mǐn zhōng zhù yī fān。

即事

方岳

自刈香粳税水舂,旋篘新酒搦泥封。zì yì xiāng jīng shuì shuǐ chōng,xuán chōu xīn jiǔ nuò ní fēng。
晚菘种已无馀地,不枉归田学老农。wǎn sōng zhǒng yǐ wú yú dì,bù wǎng guī tián xué lǎo nóng。

赠诗僧

方岳

瀑泉癞可能诗最,毕竟难为本色僧。pù quán lài kě néng shī zuì,bì jìng nán wèi běn sè sēng。
要识庐山真面目,一溪明月冷于冰。yào shí lú shān zhēn miàn mù,yī xī míng yuè lěng yú bīng。

赠诗僧

方岳

从来佛法无多子,底用芒鞋半九州。cóng lái fú fǎ wú duō zi,dǐ yòng máng xié bàn jiǔ zhōu。
赢得诸人诗满袖,草深一丈法堂秋。yíng dé zhū rén shī mǎn xiù,cǎo shēn yī zhàng fǎ táng qiū。

蒙恩予祠

方岳

坚卧牛庵饱岁寒,恩书初许作黄冠。jiān wò niú ān bǎo suì hán,ēn shū chū xǔ zuò huáng guān。
孙仙彭老如相问,筋力犹堪上醮坛。sūn xiān péng lǎo rú xiāng wèn,jīn lì yóu kān shàng jiào tán。

蒙恩予祠

方岳

月明弄影雪巅癯,只似胡僧不似吾。yuè míng nòng yǐng xuě diān qú,zhǐ shì hú sēng bù shì wú。
忽予牙绯称羽客,道官儒黻释头颅。hū yǔ yá fēi chēng yǔ kè,dào guān rú fú shì tóu lú。

祷晴福善

方岳

稻压田塍米似珠,老农为说几年无。dào yā tián chéng mǐ shì zhū,lǎo nóng wèi shuō jǐ nián wú。
一晴不费君王力,莫等香烟上化炉。yī qíng bù fèi jūn wáng lì,mò děng xiāng yān shàng huà lú。

祷晴福善

方岳

夜落檐花未肯晴,灯寒等不到天明。yè luò yán huā wèi kěn qíng,dēng hán děng bù dào tiān míng。
自怜短发垂垂老,一滴秋霖白一茎。zì lián duǎn fā chuí chuí lǎo,yī dī qiū lín bái yī jīng。

祷晴福善

方岳

背犊腰牛忽解颜,摩挲一饱政相关。bèi dú yāo niú hū jiě yán,mó sā yī bǎo zhèng xiāng guān。
王于霓望无终极,孰与侯邦年岁间。wáng yú ní wàng wú zhōng jí,shú yǔ hóu bāng nián suì jiān。

题致堂新州坐石

方岳

苍寒瘴面新州石,直不话头传不休。cāng hán zhàng miàn xīn zhōu shí,zhí bù huà tóu chuán bù xiū。
秦负儒耶君误矣,二书今与大江流。qín fù rú yé jūn wù yǐ,èr shū jīn yǔ dà jiāng liú。

题致堂新州坐石

方岳

棱层不隔梅花岭,万里相从识两翁。léng céng bù gé méi huā lǐng,wàn lǐ xiāng cóng shí liǎng wēng。
却怪牧牛亭下路,石麟咫尺卧秋风。què guài mù niú tíng xià lù,shí lín zhǐ chǐ wò qiū fēng。

九日墨紫开

方岳

九日年年负物华,野香未肯到山家。jiǔ rì nián nián fù wù huá,yě xiāng wèi kěn dào shān jiā。
今年九日风光别,不独黄花更紫花。jīn nián jiǔ rì fēng guāng bié,bù dú huáng huā gèng zǐ huā。