古诗词

浣溪沙·其六

吴儆

风入枯藜衣袂凉。fēng rù kū lí yī mèi liáng。
江枫园柳半青黄。jiāng fēng yuán liǔ bàn qīng huáng。
洗车飞雨带天香。xǐ chē fēi yǔ dài tiān xiāng。
世事一场真大梦,宦情都薄似秋光。shì shì yī chǎng zhēn dà mèng,huàn qíng dōu báo shì qiū guāng。
竹洲有酒可徜徉。zhú zhōu yǒu jiǔ kě cháng yáng。

吴儆

吴儆(jǐng)(1125~1183)字益恭,原名备,字恭父,休宁(今属安徽)人。与兄吴俯讲学授徒,合称“江东二吴”。高宗绍兴二十七年(1157)进士,调鄞县尉。孝宗乾道二年(1166)知安仁县。淳熙元年(1174),通判邕州。淳熙五年(1178),迁知州兼广南西路安抚都监。以亲老奉祠。淳熙七年(1180),起知泰州,寻复奉祠。淳熙十年(1183)卒,年五十九,谥文肃。张栻称他“忠义果断,缓急可仗。” 吴儆的作品>>

猜您喜欢

送钱虞仲兄弟

吴儆

灯火相从总角初,只今已是十年馀。dēng huǒ xiāng cóng zǒng jiǎo chū,zhǐ jīn yǐ shì shí nián yú。
穷愁懒漫吾犹故,文采雍容子甚都。qióng chóu lǎn màn wú yóu gù,wén cǎi yōng róng zi shén dōu。
连璧肯来同寂寞,归鞍宁不少踌躇。lián bì kěn lái tóng jì mò,guī ān níng bù shǎo chóu chú。
风流一别应如雨,傥有来鸿细作书。fēng liú yī bié yīng rú yǔ,tǎng yǒu lái hóng xì zuò shū。

次韵李提点雪中登楼之什二首

吴儆

高情应与水云宽,江北江南望渺漫。gāo qíng yīng yǔ shuǐ yún kuān,jiāng běi jiāng nán wàng miǎo màn。
逐马银杯端可赏,屯边铁甲得无寒。zhú mǎ yín bēi duān kě shǎng,tún biān tiě jiǎ dé wú hán。
已知与国同休戚,且庆丰年表治安。yǐ zhī yǔ guó tóng xiū qī,qiě qìng fēng nián biǎo zhì ān。
杀气已消春意动,曈曈日色上云端。shā qì yǐ xiāo chūn yì dòng,tóng tóng rì sè shàng yún duān。

次韵李提点雪中登楼之什二首

吴儆

朝来园柳变融和,深院啼鸦少客过。cháo lái yuán liǔ biàn róng hé,shēn yuàn tí yā shǎo kè guò。
清坐渐看银色遍,佳眠更觉溜声多。qīng zuò jiàn kàn yín sè biàn,jiā mián gèng jué liū shēng duō。
谩夸明月舟中兴,争似销金帐底歌。mán kuā míng yuè zhōu zhōng xīng,zhēng shì xiāo jīn zhàng dǐ gē。
夜入蔡州擒叛将,拟将椽笔颂元和。yè rù cài zhōu qín pàn jiāng,nǐ jiāng chuán bǐ sòng yuán hé。

休日饮直之运属家

吴儆

天与吾人臭味同,一官落魄郡城东。tiān yǔ wú rén chòu wèi tóng,yī guān luò pò jùn chéng dōng。
偶逢休暇追凫鹜,闲拂尘埃勘鼎钟。ǒu féng xiū xiá zhuī fú wù,xián fú chén āi kān dǐng zhōng。
适意不知华衮贵,醉馀聊看舞裙红。shì yì bù zhī huá gǔn guì,zuì yú liáo kàn wǔ qún hóng。
只愁寒漏催群动,又踏朝靴逐晓风。zhǐ chóu hán lòu cuī qún dòng,yòu tà cháo xuē zhú xiǎo fēng。

次徐令韵

吴儆

少日曾披九虎关,谁怜投老却乘边。shǎo rì céng pī jiǔ hǔ guān,shuí lián tóu lǎo què chéng biān。
贰车谩说半刺史,多稼惟欣大有年。èr chē mán shuō bàn cì shǐ,duō jià wéi xīn dà yǒu nián。
榆柳关河无犬吠,牛羊阡陌断烽烟。yú liǔ guān hé wú quǎn fèi,niú yáng qiān mò duàn fēng yān。
玉关人老知无用,庙算如今出万全。yù guān rén lǎo zhī wú yòng,miào suàn rú jīn chū wàn quán。

还程彦举诗卷

吴儆

文采於菟见一斑,旧知句法有渊源。wén cǎi yú tú jiàn yī bān,jiù zhī jù fǎ yǒu yuān yuán。
殷勤不废琢磨力,圆熟几无斧凿痕。yīn qín bù fèi zuó mó lì,yuán shú jǐ wú fǔ záo hén。
明日风烟空有梦,何时樽酒得重论。míng rì fēng yān kōng yǒu mèng,hé shí zūn jiǔ dé zhòng lùn。
秋来景物皆佳句,写寄银钩莫厌烦。qiū lái jǐng wù jiē jiā jù,xiě jì yín gōu mò yàn fán。

清明阴雨呈同舍

吴儆

薄薄轻寒作许阴,村村花柳为谁新。báo báo qīng hán zuò xǔ yīn,cūn cūn huā liǔ wèi shuí xīn。
良辰欣见百五日,冠者仍馀五六人。liáng chén xīn jiàn bǎi wǔ rì,guān zhě réng yú wǔ liù rén。
冷雨凄风连午夜,飞花流水一年春。lěng yǔ qī fēng lián wǔ yè,fēi huā liú shuǐ yī nián chūn。
窥园未阻江东兴,陌上应多翠黛颦。kuī yuán wèi zǔ jiāng dōng xīng,mò shàng yīng duō cuì dài pín。

和刘守韵

吴儆

使君元是一高僧,宿昔诗成自不禁。shǐ jūn yuán shì yī gāo sēng,sù xī shī chéng zì bù jìn。
便合元刘论伯仲,岂同郊岛费呻吟。biàn hé yuán liú lùn bó zhòng,qǐ tóng jiāo dǎo fèi shēn yín。
浮云出岫本无意,立雪齐腰谩觅心。fú yún chū xiù běn wú yì,lì xuě qí yāo mán mì xīn。
扫洒烟尘须博大,看看九虎下纶音。sǎo sǎ yān chén xū bó dà,kàn kàn jiǔ hǔ xià lún yīn。

送张丞归平江

吴儆

来何迟暮去何忙,不道离人欲断肠。lái hé chí mù qù hé máng,bù dào lí rén yù duàn cháng。
清节如君谁可继,遗风他日愈难忘。qīng jié rú jūn shuí kě jì,yí fēng tā rì yù nán wàng。
鲈肥酒熟归时好,水绿山青去兴长。lú féi jiǔ shú guī shí hǎo,shuǐ lǜ shān qīng qù xīng zhǎng。
便恐鹓行须簉羽,蓝桥风月两相忘。biàn kǒng yuān xíng xū zào yǔ,lán qiáo fēng yuè liǎng xiāng wàng。

次韵李提点雪中登楼之什

吴儆

楼高思远入天涯,瑶海光中景象赊。lóu gāo sī yuǎn rù tiān yá,yáo hǎi guāng zhōng jǐng xiàng shē。
未说因风翻柳絮,须看和月上梅花。wèi shuō yīn fēng fān liǔ xù,xū kàn hé yuè shàng méi huā。
山茶有句真成画,庭柏无心不受夸。shān chá yǒu jù zhēn chéng huà,tíng bǎi wú xīn bù shòu kuā。
人物梁园零落久,一时胜赏属诗家。rén wù liáng yuán líng luò jiǔ,yī shí shèng shǎng shǔ shī jiā。

宴邕守乐语

吴儆

驺驭曾鸣帝里珂,一麾出守古牂牁。zōu yù céng míng dì lǐ kē,yī huī chū shǒu gǔ zāng kē。
龙媒入贡汉天子,铜柱重闻马伏波。lóng méi rù gòng hàn tiān zi,tóng zhù zhòng wén mǎ fú bō。
万里争传麒麟像,满城欢唱旧襦歌。wàn lǐ zhēng chuán qí lín xiàng,mǎn chéng huān chàng jiù rú gē。
著人茉莉花如雪,不醉花前花奈何。zhù rén mò lì huā rú xuě,bù zuì huā qián huā nài hé。

番阳道中

吴儆

画楯朱甍绿霭中,华颠翠岫倚轻风。huà dùn zhū méng lǜ ǎi zhōng,huá diān cuì xiù yǐ qīng fēng。
行人肠断古乌处,犹在云山东复东。xíng rén cháng duàn gǔ wū chù,yóu zài yún shān dōng fù dōng。

寓郡城客舍热不可寐与程彦举坐语达旦

吴儆

淡月微云对倚楼,无声河汉自西流。dàn yuè wēi yún duì yǐ lóu,wú shēng hé hàn zì xī liú。
高城忽起梅花弄,散作晴空万里秋。gāo chéng hū qǐ méi huā nòng,sàn zuò qíng kōng wàn lǐ qiū。

壬午二月桃方盛开雪积其上光辉红润不可形状以二诗纪之

吴儆

夭桃先已醉春风,青女犹争造化功。yāo táo xiān yǐ zuì chūn fēng,qīng nǚ yóu zhēng zào huà gōng。
应与骚人嫌太赤,故将铅粉注深红。yīng yǔ sāo rén xián tài chì,gù jiāng qiān fěn zhù shēn hóng。

壬午二月桃方盛开雪积其上光辉红润不可形状以二诗纪之

吴儆

粲粲乘鸾万玉妃,肯将红艳斗光辉。càn càn chéng luán wàn yù fēi,kěn jiāng hóng yàn dòu guāng huī。
只应侍宴瑶池罢,犹带天边醉色归。zhǐ yīng shì yàn yáo chí bà,yóu dài tiān biān zuì sè guī。
81123456