古诗词

次韵谢民师

苏过

老鹤过海仍将雏,澹然如将没齿疏。lǎo hè guò hǎi réng jiāng chú,dàn rán rú jiāng méi chǐ shū。
人生如寄何足道,富贵贫贱隙白驹。rén shēng rú jì hé zú dào,fù guì pín jiàn xì bái jū。
飘流仅以虞夫子,饥坐弦歌古儋耳。piāo liú jǐn yǐ yú fū zi,jī zuò xián gē gǔ dān ěr。
不堪秦岭望家山,敢有玉关生入理。bù kān qín lǐng wàng jiā shān,gǎn yǒu yù guān shēng rù lǐ。
广文才名三十年,困穷直到寒无毡。guǎng wén cái míng sān shí nián,kùn qióng zhí dào hán wú zhān。
将军夜行遭醉尉,曲逆解衣尝刺船。jiāng jūn yè xíng zāo zuì wèi,qū nì jiě yī cháng cì chuán。
岂知雷雨来说渥,归路江山宛如昨。qǐ zhī léi yǔ lái shuō wò,guī lù jiāng shān wǎn rú zuó。
饥人但觉秕糠美,忧患始知田舍乐。jī rén dàn jué bǐ kāng měi,yōu huàn shǐ zhī tián shě lè。
梦中犹记鱼相濡,庄叟屡困监河枯。mèng zhōng yóu jì yú xiāng rú,zhuāng sǒu lǚ kùn jiān hé kū。
聊因竞病歌归欤,宁复灿烂悲穷途。liáo yīn jìng bìng gē guī yú,níng fù càn làn bēi qióng tú。
知君笃学真为己,不从世好惟耽此。zhī jūn dǔ xué zhēn wèi jǐ,bù cóng shì hǎo wéi dān cǐ。
作诗颇似建安风,取友更同鲍叔义。zuò shī pǒ shì jiàn ān fēng,qǔ yǒu gèng tóng bào shū yì。
我闻得士朝廷尊,搢绅所寄惟斯文。wǒ wén dé shì cháo tíng zūn,jìn shēn suǒ jì wéi sī wén。
象犀珠玉本安用,犹使四海争趋奔。xiàng xī zhū yù běn ān yòng,yóu shǐ sì hǎi zhēng qū bēn。
高人处世诚难矣,绝俗惊愚空目眯。gāo rén chù shì chéng nán yǐ,jué sú jīng yú kōng mù mī。
坐令瑚琏废清庙,涧毛何由荐天子。zuò lìng hú liǎn fèi qīng miào,jiàn máo hé yóu jiàn tiān zi。
我羡平生马少游,不愿沟渎容吞舟。wǒ xiàn píng shēng mǎ shǎo yóu,bù yuàn gōu dú róng tūn zhōu。
夜光明月请自閟,按剑或恐疑轻投。yè guāng míng yuè qǐng zì bì,àn jiàn huò kǒng yí qīng tóu。

苏过

宋眉州眉山人,字叔党,号斜川居士。苏轼子。以荫任右承务郎。轼帅定武、谪岭南,唯过随行奉侍。徽宗建中靖国元年,轼卒,葬汝州郏城小峨眉山,遂家颍昌小斜川,因以为号。历监太原府税,知郾城县,晚年权通判中山府。能文,善书画,人称“小坡”。有《斜川集》。 苏过的作品>>

猜您喜欢

张几仲被

苏过

元戎度量大,六二坤直方。yuán róng dù liàng dà,liù èr kūn zhí fāng。
好士常仄席,疾恶如探汤。hǎo shì cháng zè xí,jí è rú tàn tāng。
威名在夷虏,功烈纪太常。wēi míng zài yí lǔ,gōng liè jì tài cháng。
臧孙自有后,何必谏如棠。zāng sūn zì yǒu hòu,hé bì jiàn rú táng。

张几仲被

苏过

承明用儒将,那知有程李。chéng míng yòng rú jiāng,nà zhī yǒu chéng lǐ。
坐制犬羊群,泥封一丸耳。zuò zhì quǎn yáng qún,ní fēng yī wán ěr。
平生晋公子,从者皆国士。píng shēng jìn gōng zi,cóng zhě jiē guó shì。
谁为彀中游,狐赵何难拟。shuí wèi gòu zhōng yóu,hú zhào hé nán nǐ。

张几仲被

苏过

闻公卜菟裘,欲访有鱼稻。wén gōng bo tú qiú,yù fǎng yǒu yú dào。
彩衣归林下,池塘共春草。cǎi yī guī lín xià,chí táng gòng chūn cǎo。
贤者享三乐,世俗未易道。xián zhě xiǎng sān lè,shì sú wèi yì dào。
但恐东山心,上意还不报。dàn kǒng dōng shān xīn,shàng yì hái bù bào。

张几仲被

苏过

我生良多难,已安悬磬室。wǒ shēng liáng duō nán,yǐ ān xuán qìng shì。
端来强敛板,诡词学造膝。duān lái qiáng liǎn bǎn,guǐ cí xué zào xī。
枯荄那复春,羸兵敢借一。kū gāi nà fù chūn,léi bīng gǎn jiè yī。
振履独商歌,知音赖师乙。zhèn lǚ dú shāng gē,zhī yīn lài shī yǐ。

张几仲被

苏过

君从河朔来,言寻子桑饭。jūn cóng hé shuò lái,yán xún zi sāng fàn。
蹉?自忘形,请交不敢惮。cuō xiān zì wàng xíng,qǐng jiāo bù gǎn dàn。
念君青云士,我是江湖散。niàn jūn qīng yún shì,wǒ shì jiāng hú sàn。
共为逍遥游,未用相推挽。gòng wèi xiāo yáo yóu,wèi yòng xiāng tuī wǎn。

张几仲被

苏过

与君期岁寒,穷坚老当壮。yǔ jūn qī suì hán,qióng jiān lǎo dāng zhuàng。
相从茅茨下,不羡凌烟上。xiāng cóng máo cí xià,bù xiàn líng yān shàng。
仲由志亦陋,伤哉生无养。zhòng yóu zhì yì lòu,shāng zāi shēng wú yǎng。
岂知众所忧,箪瓢有佳况。qǐ zhī zhòng suǒ yōu,dān piáo yǒu jiā kuàng。

张几仲被

苏过

三士从公归,浩然志已谐。sān shì cóng gōng guī,hào rán zhì yǐ xié。
嗟余哭穷途,命也与时乖。jiē yú kū qióng tú,mìng yě yǔ shí guāi。
落日惨关树,凄风生庭槐。luò rì cǎn guān shù,qī fēng shēng tíng huái。
杖藜空徙倚,抱此难吐怀。zhàng lí kōng xǐ yǐ,bào cǐ nán tǔ huái。

张几仲被

苏过

士贵得所托,结根悲兔丝。shì guì dé suǒ tuō,jié gēn bēi tù sī。
长松在万仞,岂为寒暑移。zhǎng sōng zài wàn rèn,qǐ wèi hán shǔ yí。
道义倘可弃,投归吾不辞。dào yì tǎng kě qì,tóu guī wú bù cí。
区区寡所合,知我殆非私。qū qū guǎ suǒ hé,zhī wǒ dài fēi sī。

张几仲被

苏过

我营潩水居,晏子近市隘。wǒ yíng yì shuǐ jū,yàn zi jìn shì ài。
闻公欲卜邻,会筑于门大。wén gōng yù bo lín,huì zhù yú mén dà。
暂为苍生留,行作归途戒。zàn wèi cāng shēng liú,xíng zuò guī tú jiè。
从此敢言交,纻衣仍缟带。cóng cǐ gǎn yán jiāo,zhù yī réng gǎo dài。

张几仲被

苏过

并门逢恶岁,寂寞如在陈。bìng mén féng è suì,jì mò rú zài chén。
况我官独冷,对客寒无茵。kuàng wǒ guān dú lěng,duì kè hán wú yīn。
谋生求二顷,荜门安贱贫。móu shēng qiú èr qǐng,bì mén ān jiàn pín。
明时非自弃,愿作畎亩臣。míng shí fēi zì qì,yuàn zuò quǎn mǔ chén。

送赵承之官满还朝

苏过

先君昔论交,士为天下服。xiān jūn xī lùn jiāo,shì wèi tiān xià fú。
同升顾周行,岁晚逢吏部。tóng shēng gù zhōu xíng,suì wǎn féng lì bù。
俱怀丘明耻,共弃夫子恶。jù huái qiū míng chǐ,gòng qì fū zi è。
君方汗血驹,早就凌云赋。jūn fāng hàn xuè jū,zǎo jiù líng yún fù。
千里不难到,乃愿伯乐顾。qiān lǐ bù nán dào,nǎi yuàn bó lè gù。
怀谒来中山,自许相如慕。huái yè lái zhōng shān,zì xǔ xiāng rú mù。
荆州一得见,意已轻万户。jīng zhōu yī dé jiàn,yì yǐ qīng wàn hù。
我时望膺门,通达愧文举。wǒ shí wàng yīng mén,tōng dá kuì wén jǔ。
顾兹豪杰人,骥尾失早附。gù zī háo jié rén,jì wěi shī zǎo fù。
蹉跎二十年,尘满并州路。cuō tuó èr shí nián,chén mǎn bìng zhōu lù。
班荆话畴昔,堕泪发垂素。bān jīng huà chóu xī,duò lèi fā chuí sù。
中郎真有子,尽以功名付。zhōng láng zhēn yǒu zi,jǐn yǐ gōng míng fù。
文章盖馀事,刚茹柔不吐。wén zhāng gài yú shì,gāng rú róu bù tǔ。
聊从两油幕,谩借将军箸。liáo cóng liǎng yóu mù,mán jiè jiāng jūn zhù。
笑谈出羽檄,横槊纵奇句。xiào tán chū yǔ xí,héng shuò zòng qí jù。
吾闻明天子,赫赫张治具。wú wén míng tiān zi,hè hè zhāng zhì jù。
网罗到岩穴,况子籍其誉。wǎng luó dào yán xué,kuàng zi jí qí yù。
镌功燕然山,行有千载遇。juān gōng yàn rán shān,xíng yǒu qiān zài yù。
岂宜山谷中,尚使骐骥骛。qǐ yí shān gǔ zhōng,shàng shǐ qí jì wù。
请缓三径归,执笔太史柱。qǐng huǎn sān jìng guī,zhí bǐ tài shǐ zhù。

送王晋之还朝

苏过

承平绝羽书,盛德戢武威。chéng píng jué yǔ shū,shèng dé jí wǔ wēi。
将臣归宿卫,礼乐班王畿。jiāng chén guī sù wèi,lǐ lè bān wáng jī。
君侯褒鄂裔,汗血馀光辉。jūn hóu bāo è yì,hàn xuè yú guāng huī。
马上谈诗笔,笑学孙吴非。mǎ shàng tán shī bǐ,xiào xué sūn wú fēi。
往年缀内朝,缓带临戎机。wǎng nián zhuì nèi cháo,huǎn dài lín róng jī。
驾言樽俎间,已觉枹鼓稀。jià yán zūn zǔ jiān,yǐ jué bāo gǔ xī。
我卜颍水居,里社得所依。wǒ bo yǐng shuǐ jū,lǐ shè dé suǒ yī。
方惩赤丸俗,遽赋杕杜归。fāng chéng chì wán sú,jù fù dì dù guī。
归朝侍玉辇,络马黄金羁。guī cháo shì yù niǎn,luò mǎ huáng jīn jī。
封侯自有骨,坐看择肉飞。fēng hóu zì yǒu gǔ,zuò kàn zé ròu fēi。

用韦苏州寄全椒道士韵赠罗浮道士三首

苏过

是身如传舍,富贵同过客。shì shēn rú chuán shě,fù guì tóng guò kè。
齿发日夜衰,悲哉卵投石。chǐ fā rì yè shuāi,bēi zāi luǎn tóu shí。
幽人卧林下,沆瀣餐竟夕。yōu rén wò lín xià,hàng xiè cān jìng xī。
应笑兰亭游,回头已陈迹。yīng xiào lán tíng yóu,huí tóu yǐ chén jì。

用韦苏州寄全椒道士韵赠罗浮道士三首

苏过

神仙岂无路,试访武陵客。shén xiān qǐ wú lù,shì fǎng wǔ líng kè。
天河尚可到,归验支机石。tiān hé shàng kě dào,guī yàn zhī jī shí。
世人耳目隘,露槿那知夕。shì rén ěr mù ài,lù jǐn nà zhī xī。
同趋桃李蹊,肯践商颜迹。tóng qū táo lǐ qī,kěn jiàn shāng yán jì。

用韦苏州寄全椒道士韵赠罗浮道士三首

苏过

异时公子贵,珠履三千客。yì shí gōng zi guì,zhū lǚ sān qiān kè。
人生一饭饱,安用家万石。rén shēng yī fàn bǎo,ān yòng jiā wàn shí。
百年过隙尔,朝不及谋夕。bǎi nián guò xì ěr,cháo bù jí móu xī。
吾驾当早回,覆车岂无迹。wú jià dāng zǎo huí,fù chē qǐ wú jì。