古诗词

松石歌寿皇太子殿下

姜特立

万生总总各殊禀,中间变化通希夷。wàn shēng zǒng zǒng gè shū bǐng,zhōng jiān biàn huà tōng xī yí。
大椿一万八千岁,蟠桃结实千年期。dà chūn yī wàn bā qiān suì,pán táo jié shí qiān nián qī。
虽云阅世最久远,要自与物同推移。suī yún yuè shì zuì jiǔ yuǎn,yào zì yǔ wù tóng tuī yí。
不如长松老为石,仙家旧事尤瑰奇。bù rú zhǎng sōng lǎo wèi shí,xiān jiā jiù shì yóu guī qí。
尝闻道士马自然,曾见天宝观前屈铁枝。cháng wén dào shì mǎ zì rán,céng jiàn tiān bǎo guān qián qū tiě zhī。
指云此木三千年,去后合变坚凝姿。zhǐ yún cǐ mù sān qiān nián,qù hòu hé biàn jiān níng zī。
当时山上五里松,龙拿虎蹲相与蜕化无馀遗。dāng shí shān shàng wǔ lǐ sōng,lóng ná hǔ dūn xiāng yǔ tuì huà wú yú yí。
六丁夜半奉玉敕,雷公䃸磹轰取之。liù dīng yè bàn fèng yù chì,léi gōng xiàn tán hōng qǔ zhī。
阳侯河伯亦好事,洪涛巨浪移荒陂。yáng hóu hé bó yì hǎo shì,hóng tāo jù làng yí huāng bēi。
至今空山断壑所,遗者一块未许千金窥。zhì jīn kōng shān duàn hè suǒ,yí zhě yī kuài wèi xǔ qiān jīn kuī。
壶山柏木不足道,康干节理由人为。hú shān bǎi mù bù zú dào,kāng gàn jié lǐ yóu rén wèi。
何如此石最耐久,万年千载无成亏。hé rú cǐ shí zuì nài jiǔ,wàn nián qiān zài wú chéng kuī。
上不为女娲补天阙,下不为颛皇支地维。shàng bù wèi nǚ wā bǔ tiān quē,xià bù wèi zhuān huáng zhī dì wéi。
直将送似广成子,日与西母对坐同盘嬉。zhí jiāng sòng shì guǎng chéng zi,rì yǔ xī mǔ duì zuò tóng pán xī。
蓬莱海水会清浅,广成之寿无穷时。péng lái hǎi shuǐ huì qīng qiǎn,guǎng chéng zhī shòu wú qióng shí。

姜特立

姜特立[公元?年至一一九二年左右],字邦杰,浙江丽水人。生年不详,卒于宋光宗绍熙中。以父恩补承信郎。淳熙中,(公元一一八一年左右)累迁福建兵马副都监;擒海贼姜大獠。赵汝愚荐于朝,召见,献诗百篇。除阁门舍人,充太子宫左右春坊。太子即位,除知阁门事。恃恩纵恣,遂夺职。帝颇念旧,复除浙东马步军副总管。宁宗时,官终庆远军节度使。特立工于诗,意境超旷。作有《梅山稿》六卷,续稿十五卷,《直斋书录解题》行于世。 姜特立的作品>>

猜您喜欢

和陆郎中送出关

姜特立

得失乘除谁使然,兹行犹作赤城仙。dé shī chéng chú shuí shǐ rán,zī xíng yóu zuò chì chéng xiān。
支风给雨元无禁,借竹判花不费钱。zhī fēng gěi yǔ yuán wú jìn,jiè zhú pàn huā bù fèi qián。

和陆郎中送出关

姜特立

黄尘乌帽六年间,心迹何尝一日闲。huáng chén wū mào liù nián jiān,xīn jì hé cháng yī rì xián。
今日船头忽东转,始知有味是家山。jīn rì chuán tóu hū dōng zhuǎn,shǐ zhī yǒu wèi shì jiā shān。

出关

姜特立

宦路崎岖阅岁华,更无佳思发诗葩。huàn lù qí qū yuè suì huá,gèng wú jiā sī fā shī pā。
出关便有山林兴,续稿从今渐有涯。chū guān biàn yǒu shān lín xīng,xù gǎo cóng jīn jiàn yǒu yá。

赋赤松金宣义十月牡丹

姜特立

牡丹十月发春丛,半倚微阳半怯风。mǔ dān shí yuè fā chūn cóng,bàn yǐ wēi yáng bàn qiè fēng。
浑似若耶溪上女,娇愁初入馆娃宫。hún shì ruò yé xī shàng nǚ,jiāo chóu chū rù guǎn wá gōng。

赋赤松金宣义十月牡丹

姜特立

赤松元是神仙窟,公独能开韩令花。chì sōng yuán shì shén xiān kū,gōng dú néng kāi hán lìng huā。
若使雒阳耆旧见,定应拥褐过君家。ruò shǐ luò yáng qí jiù jiàn,dìng yīng yōng hè guò jūn jiā。

乍还里舍

姜特立

十载弹冠始一归,暗惊草露湿征衣。shí zài dàn guān shǐ yī guī,àn jīng cǎo lù shī zhēng yī。
自怜犹胜辽东鹤,故旧相逢未尽非。zì lián yóu shèng liáo dōng hè,gù jiù xiāng féng wèi jǐn fēi。

二月道傍梅花

姜特立

腊底春前探物华,一枝初发竞相夸。là dǐ chūn qián tàn wù huá,yī zhī chū fā jìng xiāng kuā。
如今千树离披后,却爱迟开三两花。rú jīn qiān shù lí pī hòu,què ài chí kāi sān liǎng huā。

闲咏二首

姜特立

手植山松二十年,只今翠色已藏烟。shǒu zhí shān sōng èr shí nián,zhǐ jīn cuì sè yǐ cáng yān。
百年未尽终当见,雾鬣风髯上拂天。bǎi nián wèi jǐn zhōng dāng jiàn,wù liè fēng rán shàng fú tiān。

闲咏二首

姜特立

翠麓青秧带小川,无营门巷自萧然。cuì lù qīng yāng dài xiǎo chuān,wú yíng mén xiàng zì xiāo rán。
中间至乐何人解,只在藤床拄杖前。zhōng jiān zhì lè hé rén jiě,zhǐ zài téng chuáng zhǔ zhàng qián。

寄巩丈哭孙

姜特立

情爱难缠旷士襟,俗缘那似道缘深。qíng ài nán chán kuàng shì jīn,sú yuán nà shì dào yuán shēn。
已知达识空诸幻,万事从头付醉吟。yǐ zhī dá shí kōng zhū huàn,wàn shì cóng tóu fù zuì yín。

双桃寄巩经略三首

姜特立

只说瓜莲并蒂生,几曾仙实见双成。zhǐ shuō guā lián bìng dì shēng,jǐ céng xiān shí jiàn shuāng chéng。
却疑西母犹多事,戏作人间儿女情。què yí xī mǔ yóu duō shì,xì zuò rén jiān ér nǚ qíng。

双桃寄巩经略三首

姜特立

世间固有无情物,天上宁无有欲仙。shì jiān gù yǒu wú qíng wù,tiān shàng níng wú yǒu yù xiān。
想得武陵人去后,精神交感此因缘。xiǎng dé wǔ líng rén qù hòu,jīng shén jiāo gǎn cǐ yīn yuán。

双桃寄巩经略三首

姜特立

忽见双桃入眼新,捧看惊动坐间宾。hū jiàn shuāng táo rù yǎn xīn,pěng kàn jīng dòng zuò jiān bīn。
老夫得此浑无为,持寿高堂两玉人。lǎo fū dé cǐ hún wú wèi,chí shòu gāo táng liǎng yù rén。

题陈朝干山亭二首翠微

姜特立

高蹈烟霞远世尘,翠微深处一纶巾。gāo dǎo yān xiá yuǎn shì chén,cuì wēi shēn chù yī lún jīn。
若非严濑垂竿客,即是桃源避世人。ruò fēi yán lài chuí gān kè,jí shì táo yuán bì shì rén。

题陈朝干山亭二首翠微

姜特立

丰草茂林皆绿野,不论韦弁与貂蝉。fēng cǎo mào lín jiē lǜ yě,bù lùn wéi biàn yǔ diāo chán。
但能真得个中趣,何必功名如昔贤。dàn néng zhēn dé gè zhōng qù,hé bì gōng míng rú xī xián。