古诗词

天封观将军柏

李廌

卫懿恃昌富,乘轩鹤有禄。wèi yì shì chāng fù,chéng xuān hè yǒu lù。
贵鹤贱用民,身残国颠覆。guì hè jiàn yòng mín,shēn cán guó diān fù。
楚子惜名马,终焉葬人腹。chǔ zi xī míng mǎ,zhōng yān zàng rén fù。
爵封东山松,侯比渭川竹。jué fēng dōng shān sōng,hóu bǐ wèi chuān zhú。
时轻官秩紊,辟妄作威福。shí qīng guān zhì wěn,pì wàng zuò wēi fú。
无益害有益,褒赏逮禽畜。wú yì hài yǒu yì,bāo shǎng dǎi qín chù。
所美非美然,恩泽及草木。suǒ měi fēi měi rán,ēn zé jí cǎo mù。
或讥将军柏,无乃狃此俗。huò jī jiāng jūn bǎi,wú nǎi niǔ cǐ sú。
曷膺千钟养,曷被三品服。hé yīng qiān zhōng yǎng,hé bèi sān pǐn fú。
不为朝廷力,窃号委空谷。bù wèi cháo tíng lì,qiè hào wěi kōng gǔ。
余知将军心,非悦世人目。yú zhī jiāng jūn xīn,fēi yuè shì rén mù。
千年抱贞操,劲节无屈曲。qiān nián bào zhēn cāo,jìn jié wú qū qū。
不为岁寒凋,守此万仞绿。bù wèi suì hán diāo,shǒu cǐ wàn rèn lǜ。
天武累此名,冥不知宠辱。tiān wǔ lèi cǐ míng,míng bù zhī chǒng rǔ。
虽不助柏敬,岂意慕轸毂。suī bù zhù bǎi jìng,qǐ yì mù zhěn gǔ。
吾侪之小人,悟主惟欲速。wú chái zhī xiǎo rén,wù zhǔ wéi yù sù。
盗功仍苟容,岂耻无道谷。dào gōng réng gǒu róng,qǐ chǐ wú dào gǔ。
潭潭居紫府,沉沉据华屋。tán tán jū zǐ fǔ,chén chén jù huá wū。
贪恩谋子孙,占俸及僮仆。tān ēn móu zi sūn,zhàn fèng jí tóng pū。
膏肓病天下,天下思食肉。gāo huāng bìng tiān xià,tiān xià sī shí ròu。
朝为四辅重,莫作三危逐。cháo wèi sì fǔ zhòng,mò zuò sān wēi zhú。
笙箫金谷宴,翣柳北邙哭。shēng xiāo jīn gǔ yàn,shà liǔ běi máng kū。
尚方属镂赐,朝服东市戮。shàng fāng shǔ lòu cì,cháo fú dōng shì lù。
君看古功臣,牖下死为祝。jūn kàn gǔ gōng chén,yǒu xià sǐ wèi zhù。
将军如有心,应哭世愈蹙。jiāng jūn rú yǒu xīn,yīng kū shì yù cù。
拔萃真不群,虚名岂其欲。bá cuì zhēn bù qún,xū míng qǐ qí yù。
胡不观其旁,满山皆朴樕。hú bù guān qí páng,mǎn shān jiē pǔ sù。
李廌

李廌

李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。 李廌的作品>>

猜您喜欢

老叹

李廌

此身常恐竟无成,忧患频更已不惊。cǐ shēn cháng kǒng jìng wú chéng,yōu huàn pín gèng yǐ bù jīng。
下第但能供酒令,他时何意主文盟。xià dì dàn néng gōng jiǔ lìng,tā shí hé yì zhǔ wén méng。
耽经谩有春秋癖,闭户犹防月旦评。dān jīng mán yǒu chūn qiū pǐ,bì hù yóu fáng yuè dàn píng。
独对秋风叹华发,暮云萧瑟岁峥嵘。dú duì qiū fēng tàn huá fā,mù yún xiāo sè suì zhēng róng。

社日书怀

李廌

社公沐发望年丰,岂谓雨馀仍苦风。shè gōng mù fā wàng nián fēng,qǐ wèi yǔ yú réng kǔ fēng。
未报田间禾颖秀,但惊堂上燕巢空。wèi bào tián jiān hé yǐng xiù,dàn jīng táng shàng yàn cháo kōng。
里人分胙祈微福,稚子爬沟拟乞聪。lǐ rén fēn zuò qí wēi fú,zhì zi pá gōu nǐ qǐ cōng。
老病不知秋过半,谩刍新酿要治聋。lǎo bìng bù zhī qiū guò bàn,mán chú xīn niàng yào zhì lóng。

二士石榻在中院之北巨石如榻有自然石枕可卧二士和大受韵

李廌

忆昔登封日,山蹊困六飞。yì xī dēng fēng rì,shān qī kùn liù fēi。
我来犹舍杖,共坐拂云衣。wǒ lái yóu shě zhàng,gòng zuò fú yún yī。

荼蘼洞

李廌

无华真国色,有韵自天香。wú huá zhēn guó sè,yǒu yùn zì tiān xiāng。
临风难自持,为舞白霓裳。lín fēng nán zì chí,wèi wǔ bái ní shang。

春日即事九首

李廌

蔼蔼花絮乱,纷纷蜂蝶多。ǎi ǎi huā xù luàn,fēn fēn fēng dié duō。
今年春复尔,不饮奈愁何。jīn nián chūn fù ěr,bù yǐn nài chóu hé。

春日即事九首

李廌

新绿阴将就,残红在亦稀。xīn lǜ yīn jiāng jiù,cán hóng zài yì xī。
雨中千点絮,来伴落花飞。yǔ zhōng qiān diǎn xù,lái bàn luò huā fēi。

春日即事九首

李廌

怒风吹老屋,急雨闹空庭。nù fēng chuī lǎo wū,jí yǔ nào kōng tíng。
莫叹林花尽,悬知陇麦青。mò tàn lín huā jǐn,xuán zhī lǒng mài qīng。

春日即事九首

李廌

毛桃犹带蕊,青杏已团枝。máo táo yóu dài ruǐ,qīng xìng yǐ tuán zhī。
老不禁春恼,应知老易欺。lǎo bù jìn chūn nǎo,yīng zhī lǎo yì qī。

春日即事九首

李廌

但喜朝朝醉,那知夜夜风。dàn xǐ cháo cháo zuì,nà zhī yè yè fēng。
老人贪睡美,春梦五更中。lǎo rén tān shuì měi,chūn mèng wǔ gèng zhōng。

春日即事九首

李廌

化国有馀暇,丰年多醉人。huà guó yǒu yú xiá,fēng nián duō zuì rén。
典衣谋一饮,对酒却惭春。diǎn yī móu yī yǐn,duì jiǔ què cán chūn。

春日即事九首

李廌

怅望白铜鞮,醉听金缕衣。chàng wàng bái tóng dī,zuì tīng jīn lǚ yī。
花间愁落日,老更惜春归。huā jiān chóu luò rì,lǎo gèng xī chūn guī。

春日即事九首

李廌

娇马宁馨郎,毡车薄媚娘。jiāo mǎ níng xīn láng,zhān chē báo mèi niáng。
萧萧两蓬鬓,愁入少年场。xiāo xiāo liǎng péng bìn,chóu rù shǎo nián chǎng。

春日即事九首

李廌

逃闲闭关坐,忽有卖花声。táo xián bì guān zuò,hū yǒu mài huā shēng。
老大自多感,依然京洛情。lǎo dà zì duō gǎn,yī rán jīng luò qíng。

李廌

纸窗明晃晃,云日暗暾暾。zhǐ chuāng míng huǎng huǎng,yún rì àn tūn tūn。
半夜寒添被,清晨雪拥门。bàn yè hán tiān bèi,qīng chén xuě yōng mén。

晚晴

李廌

微阳挂木杪,孤鸟下云淀。wēi yáng guà mù miǎo,gū niǎo xià yún diàn。
广墟遗稻粱,鹳鹤伴凫雁。guǎng xū yí dào liáng,guàn hè bàn fú yàn。