古诗词

送霍子侔还都

李廌

真人造区夏,民瘼傒以苏。zhēn rén zào qū xià,mín mò xī yǐ sū。
戎衣振不格,力举覆地盂。róng yī zhèn bù gé,lì jǔ fù dì yú。
桓桓神武威,自信人未孚。huán huán shén wǔ wēi,zì xìn rén wèi fú。
当年群啸聚,剑立犹称孤。dāng nián qún xiào jù,jiàn lì yóu chēng gū。
天旋地机转,旷谷吹埙竽。tiān xuán dì jī zhuǎn,kuàng gǔ chuī xūn yú。
曈曈东方日,扬光扶桑隅。tóng tóng dōng fāng rì,yáng guāng fú sāng yú。
文明烛无疆,煌煌中天衢。wén míng zhú wú jiāng,huáng huáng zhōng tiān qú。
曾孙太平君,稽古追唐虞。céng sūn tài píng jūn,jī gǔ zhuī táng yú。
求贤用吉士,隐沦来真儒。qiú xián yòng jí shì,yǐn lún lái zhēn rú。
股肱协帝躬,腹心怀良图。gǔ gōng xié dì gōng,fù xīn huái liáng tú。
庶事正絜矩,嘉言规典谟。shù shì zhèng jié jǔ,jiā yán guī diǎn mó。
欲将醍醐酪,沾濯疡垢肤。yù jiāng tí hú lào,zhān zhuó yáng gòu fū。
又虑天下事,学古太殊涂。yòu lǜ tiān xià shì,xué gǔ tài shū tú。
众说折圣经,丹青久将渝。zhòng shuō zhé shèng jīng,dān qīng jiǔ jiāng yú。
世称渊华者,春秋华实敷。shì chēng yuān huá zhě,chūn qiū huá shí fū。
考之笃诚谌,荧熠皆穿窬。kǎo zhī dǔ chéng chén,yíng yì jiē chuān yú。
况复口耳学,擿埴冥索途。kuàng fù kǒu ěr xué,tī zhí míng suǒ tú。
终身不知道,死矣如蟪蛄。zhōng shēn bù zhī dào,sǐ yǐ rú huì gū。
无心时雨化,蠲逖狂狷迂。wú xīn shí yǔ huà,juān tì kuáng juàn yū。
法言立定论,章章如璠瑜。fǎ yán lì dìng lùn,zhāng zhāng rú fán yú。
专经务笃实,使士知所趋。zhuān jīng wù dǔ shí,shǐ shì zhī suǒ qū。
欲皆抱道义,如孔丘之徒。yù jiē bào dào yì,rú kǒng qiū zhī tú。
士各重良贵,岂若乘风凫。shì gè zhòng liáng guì,qǐ ruò chéng fēng fú。
亦有倔彊辈,索足行深涂。yì yǒu jué jiàng bèi,suǒ zú xíng shēn tú。
如经风过耳,不美七尺躯。rú jīng fēng guò ěr,bù měi qī chǐ qū。
斯人虽云存,众昧不容诛。sī rén suī yún cún,zhòng mèi bù róng zhū。
振振文风声,得与帝载俱。zhèn zhèn wén fēng shēng,dé yǔ dì zài jù。
先生住毗陵,才望振国都。xiān shēng zhù pí líng,cái wàng zhèn guó dōu。
时方尚雕虫,如紫色夺朱。shí fāng shàng diāo chóng,rú zǐ sè duó zhū。
独专性命学,已与众欲殊。dú zhuān xìng mìng xué,yǐ yǔ zhòng yù shū。
穷年志专一,立节如仲舒。qióng nián zhì zhuān yī,lì jié rú zhòng shū。
几年困礼闱,舆议久已需。jǐ nián kùn lǐ wéi,yú yì jiǔ yǐ xū。
锦衾烂絺帷,羁绊縻於菟。jǐn qīn làn chī wéi,jī bàn mí yú tú。
满衣京洛尘,马病仆亦痡。mǎn yī jīng luò chén,mǎ bìng pū yì fū。
前年彤庭下,射策关雕弧。qián nián tóng tíng xià,shè cè guān diāo hú。
如何扛鼎力,不胜举匹雏。rú hé káng dǐng lì,bù shèng jǔ pǐ chú。
官卑府参军,知命安呜呼。guān bēi fǔ cān jūn,zhī mìng ān wū hū。
青云有伯乐,俯识千里驹。qīng yún yǒu bó lè,fǔ shí qiān lǐ jū。
锋断吹毛羽,气节凌辘轳。fēng duàn chuī máo yǔ,qì jié líng lù lú。
究之性天遗,溟海不可?。jiū zhī xìng tiān yí,míng hǎi bù kě。
遂言黼座前,此材诚楠楰。suì yán fǔ zuò qián,cǐ cái chéng nán yú。
方今搆大厦,不可同朽株。fāng jīn gòu dà shà,bù kě tóng xiǔ zhū。
嘉言沃宸衷,顿首帝曰俞。jiā yán wò chén zhōng,dùn shǒu dì yuē yú。
汝其姑试之,育士师东吴。rǔ qí gū shì zhī,yù shì shī dōng wú。
东州士气懦,劲草惟蓬蒌。dōng zhōu shì qì nuò,jìn cǎo wéi péng lóu。
循循教不倦,启发亲持扶。xún xún jiào bù juàn,qǐ fā qīn chí fú。
义方达远迩,来学皆奔驱。yì fāng dá yuǎn ěr,lái xué jiē bēn qū。
瑞凤止美竹,飞翔鸣高梧。ruì fèng zhǐ měi zhú,fēi xiáng míng gāo wú。
贤哉师道尊,丘轲居鲁邾。xián zāi shī dào zūn,qiū kē jū lǔ zhū。
巍巍数仞墙,深邃不可逾。wēi wēi shù rèn qiáng,shēn suì bù kě yú。
宗庙百官富,不见空跿跔。zōng miào bǎi guān fù,bù jiàn kōng tú jū。
三年就傅训,弦诵惟歌歈。sān nián jiù fù xùn,xián sòng wéi gē yú。
或谓我自然,孰知如蒲卢。huò wèi wǒ zì rán,shú zhī rú pú lú。
济济榛楛茂,皇州忽云徂。jì jì zhēn hù mào,huáng zhōu hū yún cú。
士民惜其去,夹毂争挽軥。shì mín xī qí qù,jiā gǔ zhēng wǎn qú。
老叟遮道留,实篚携浆壶。lǎo sǒu zhē dào liú,shí fěi xié jiāng hú。
谓言感恩惠,成我妻与孥。wèi yán gǎn ēn huì,chéng wǒ qī yǔ nú。
去矣不忍还,望尘犹欢呼。qù yǐ bù rěn hái,wàng chén yóu huān hū。
尝闻有美玉,不琢邻珷玞。cháng wén yǒu měi yù,bù zuó lín wǔ fū。
美质逢利器,欲切惟锟鋘。měi zhì féng lì qì,yù qiè wéi kūn huá。
子时才力薄,治邑民欢娱。zi shí cái lì báo,zhì yì mín huān yú。
季路在大国,止可治转输。jì lù zài dà guó,zhǐ kě zhì zhuǎn shū。
古有孟公绰,知宏才有馀。gǔ yǒu mèng gōng chuò,zhī hóng cái yǒu yú。
优于赵魏老,不可为大夫。yōu yú zhào wèi lǎo,bù kě wèi dà fū。
皇皇鲁圣人,道困将乘桴。huáng huáng lǔ shèng rén,dào kùn jiāng chéng fú。
才单敢兼人,道蹇罹罿罦。cái dān gǎn jiān rén,dào jiǎn lí chōng fú。
先生天与才,贯溟包五湖。xiān shēng tiān yǔ cái,guàn míng bāo wǔ hú。
昔否今已亨,天扉有携揄。xī fǒu jīn yǐ hēng,tiān fēi yǒu xié yú。
行行近清秘,召见延英庐。xíng xíng jìn qīng mì,zhào jiàn yán yīng lú。
一言悟明主,钦哉帝云吁。yī yán wù míng zhǔ,qīn zāi dì yún xū。
朕方在颍邸,乡誉时已怃。zhèn fāng zài yǐng dǐ,xiāng yù shí yǐ wǔ。
何其数年间,下国犹劬劬。hé qí shù nián jiān,xià guó yóu qú qú。
朕意在教育,如芑生新畬。zhèn yì zài jiào yù,rú qǐ shēng xīn shē。
往惟教东邦,朝野多美誉。wǎng wéi jiào dōng bāng,cháo yě duō měi yù。
往矣勤勿怠,洁白相连茹。wǎng yǐ qín wù dài,jié bái xiāng lián rú。
或然何其嘉,宿愤得以摅。huò rán hé qí jiā,sù fèn dé yǐ shū。
上苟膺宠光,不日升朝裾。shàng gǒu yīng chǒng guāng,bù rì shēng cháo jū。
待诏金銮殿,著书文石渠。dài zhào jīn luán diàn,zhù shū wén shí qú。
不见颍阴叟,拖绅腰金鱼。bù jiàn yǐng yīn sǒu,tuō shēn yāo jīn yú。
河湟少年将,五载登台枢。hé huáng shǎo nián jiāng,wǔ zài dēng tái shū。
李廌

李廌

李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。 李廌的作品>>

猜您喜欢

老叹

李廌

此身常恐竟无成,忧患频更已不惊。cǐ shēn cháng kǒng jìng wú chéng,yōu huàn pín gèng yǐ bù jīng。
下第但能供酒令,他时何意主文盟。xià dì dàn néng gōng jiǔ lìng,tā shí hé yì zhǔ wén méng。
耽经谩有春秋癖,闭户犹防月旦评。dān jīng mán yǒu chūn qiū pǐ,bì hù yóu fáng yuè dàn píng。
独对秋风叹华发,暮云萧瑟岁峥嵘。dú duì qiū fēng tàn huá fā,mù yún xiāo sè suì zhēng róng。

社日书怀

李廌

社公沐发望年丰,岂谓雨馀仍苦风。shè gōng mù fā wàng nián fēng,qǐ wèi yǔ yú réng kǔ fēng。
未报田间禾颖秀,但惊堂上燕巢空。wèi bào tián jiān hé yǐng xiù,dàn jīng táng shàng yàn cháo kōng。
里人分胙祈微福,稚子爬沟拟乞聪。lǐ rén fēn zuò qí wēi fú,zhì zi pá gōu nǐ qǐ cōng。
老病不知秋过半,谩刍新酿要治聋。lǎo bìng bù zhī qiū guò bàn,mán chú xīn niàng yào zhì lóng。

二士石榻在中院之北巨石如榻有自然石枕可卧二士和大受韵

李廌

忆昔登封日,山蹊困六飞。yì xī dēng fēng rì,shān qī kùn liù fēi。
我来犹舍杖,共坐拂云衣。wǒ lái yóu shě zhàng,gòng zuò fú yún yī。

荼蘼洞

李廌

无华真国色,有韵自天香。wú huá zhēn guó sè,yǒu yùn zì tiān xiāng。
临风难自持,为舞白霓裳。lín fēng nán zì chí,wèi wǔ bái ní shang。

春日即事九首

李廌

蔼蔼花絮乱,纷纷蜂蝶多。ǎi ǎi huā xù luàn,fēn fēn fēng dié duō。
今年春复尔,不饮奈愁何。jīn nián chūn fù ěr,bù yǐn nài chóu hé。

春日即事九首

李廌

新绿阴将就,残红在亦稀。xīn lǜ yīn jiāng jiù,cán hóng zài yì xī。
雨中千点絮,来伴落花飞。yǔ zhōng qiān diǎn xù,lái bàn luò huā fēi。

春日即事九首

李廌

怒风吹老屋,急雨闹空庭。nù fēng chuī lǎo wū,jí yǔ nào kōng tíng。
莫叹林花尽,悬知陇麦青。mò tàn lín huā jǐn,xuán zhī lǒng mài qīng。

春日即事九首

李廌

毛桃犹带蕊,青杏已团枝。máo táo yóu dài ruǐ,qīng xìng yǐ tuán zhī。
老不禁春恼,应知老易欺。lǎo bù jìn chūn nǎo,yīng zhī lǎo yì qī。

春日即事九首

李廌

但喜朝朝醉,那知夜夜风。dàn xǐ cháo cháo zuì,nà zhī yè yè fēng。
老人贪睡美,春梦五更中。lǎo rén tān shuì měi,chūn mèng wǔ gèng zhōng。

春日即事九首

李廌

化国有馀暇,丰年多醉人。huà guó yǒu yú xiá,fēng nián duō zuì rén。
典衣谋一饮,对酒却惭春。diǎn yī móu yī yǐn,duì jiǔ què cán chūn。

春日即事九首

李廌

怅望白铜鞮,醉听金缕衣。chàng wàng bái tóng dī,zuì tīng jīn lǚ yī。
花间愁落日,老更惜春归。huā jiān chóu luò rì,lǎo gèng xī chūn guī。

春日即事九首

李廌

娇马宁馨郎,毡车薄媚娘。jiāo mǎ níng xīn láng,zhān chē báo mèi niáng。
萧萧两蓬鬓,愁入少年场。xiāo xiāo liǎng péng bìn,chóu rù shǎo nián chǎng。

春日即事九首

李廌

逃闲闭关坐,忽有卖花声。táo xián bì guān zuò,hū yǒu mài huā shēng。
老大自多感,依然京洛情。lǎo dà zì duō gǎn,yī rán jīng luò qíng。

李廌

纸窗明晃晃,云日暗暾暾。zhǐ chuāng míng huǎng huǎng,yún rì àn tūn tūn。
半夜寒添被,清晨雪拥门。bàn yè hán tiān bèi,qīng chén xuě yōng mén。

晚晴

李廌

微阳挂木杪,孤鸟下云淀。wēi yáng guà mù miǎo,gū niǎo xià yún diàn。
广墟遗稻粱,鹳鹤伴凫雁。guǎng xū yí dào liáng,guàn hè bàn fú yàn。