古诗词

自山中归至登封遂讽高宰令取峻极中院厨前石钟板盖唐人寺记字甚奇丽也

李廌

吴砧已碎乐生论,京江昔沈瘗鹤铭。wú zhēn yǐ suì lè shēng lùn,jīng jiāng xī shěn yì hè míng。
半裁紫阳立玞石,考击化度求金籯。bàn cái zǐ yáng lì fū shí,kǎo jī huà dù qiú jīn yíng。
乃知金石有厄会,名碑旧叠长安城。nǎi zhī jīn shí yǒu è huì,míng bēi jiù dié zhǎng ān chéng。
顷年醴泉有贤令,政誉蔼蔼多流馨。qǐng nián lǐ quán yǒu xián lìng,zhèng yù ǎi ǎi duō liú xīn。
为怜文星足人杰,昔皆祔葬陪昭陵。wèi lián wén xīng zú rén jié,xī jiē fù zàng péi zhāo líng。
坏垣粪壤得颜碣,榛丘棘垄求魏徵。huài yuán fèn rǎng dé yán jié,zhēn qiū jí lǒng qiú wèi zhēng。
史讹遂正冲远字,石阙再树六骏形。shǐ é suì zhèng chōng yuǎn zì,shí quē zài shù liù jùn xíng。
板图列籍示过客,龟趺螭首罗齐廷。bǎn tú liè jí shì guò kè,guī fū chī shǒu luó qí tíng。
后来谬令类俗子,辄去其籍人皆惩。hòu lái miù lìng lèi sú zi,zhé qù qí jí rén jiē chéng。
昔到般舟访遗迹,季海寺记今雕零。xī dào bān zhōu fǎng yí jì,jì hǎi sì jì jīn diāo líng。
晓闻晨钟呼僧粥,石磬嘹亮穿云清。xiǎo wén chén zhōng hū sēng zhōu,shí qìng liáo liàng chuān yún qīng。
往观乃是唐短碣,大穷索缚乘前楹。wǎng guān nǎi shì táng duǎn jié,dà qióng suǒ fù chéng qián yíng。
字形峥嵘笔萧散,远过名殿诸题经。zì xíng zhēng róng bǐ xiāo sàn,yuǎn guò míng diàn zhū tí jīng。
劝僧拂拭置高壁,安知野僧不我听。quàn sēng fú shì zhì gāo bì,ān zhī yě sēng bù wǒ tīng。
十年再游尚如昔,击拊刻划将俱平。shí nián zài yóu shàng rú xī,jī fǔ kè huà jiāng jù píng。
急归入城讽县令,立使舁至无久停。jí guī rù chéng fěng xiàn lìng,lì shǐ yú zhì wú jiǔ tíng。
此碑复立非我力,奇物久废天须兴。cǐ bēi fù lì fēi wǒ lì,qí wù jiǔ fèi tiān xū xīng。
李廌

李廌

李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。 李廌的作品>>

猜您喜欢

老叹

李廌

此身常恐竟无成,忧患频更已不惊。cǐ shēn cháng kǒng jìng wú chéng,yōu huàn pín gèng yǐ bù jīng。
下第但能供酒令,他时何意主文盟。xià dì dàn néng gōng jiǔ lìng,tā shí hé yì zhǔ wén méng。
耽经谩有春秋癖,闭户犹防月旦评。dān jīng mán yǒu chūn qiū pǐ,bì hù yóu fáng yuè dàn píng。
独对秋风叹华发,暮云萧瑟岁峥嵘。dú duì qiū fēng tàn huá fā,mù yún xiāo sè suì zhēng róng。

社日书怀

李廌

社公沐发望年丰,岂谓雨馀仍苦风。shè gōng mù fā wàng nián fēng,qǐ wèi yǔ yú réng kǔ fēng。
未报田间禾颖秀,但惊堂上燕巢空。wèi bào tián jiān hé yǐng xiù,dàn jīng táng shàng yàn cháo kōng。
里人分胙祈微福,稚子爬沟拟乞聪。lǐ rén fēn zuò qí wēi fú,zhì zi pá gōu nǐ qǐ cōng。
老病不知秋过半,谩刍新酿要治聋。lǎo bìng bù zhī qiū guò bàn,mán chú xīn niàng yào zhì lóng。

二士石榻在中院之北巨石如榻有自然石枕可卧二士和大受韵

李廌

忆昔登封日,山蹊困六飞。yì xī dēng fēng rì,shān qī kùn liù fēi。
我来犹舍杖,共坐拂云衣。wǒ lái yóu shě zhàng,gòng zuò fú yún yī。

荼蘼洞

李廌

无华真国色,有韵自天香。wú huá zhēn guó sè,yǒu yùn zì tiān xiāng。
临风难自持,为舞白霓裳。lín fēng nán zì chí,wèi wǔ bái ní shang。

春日即事九首

李廌

蔼蔼花絮乱,纷纷蜂蝶多。ǎi ǎi huā xù luàn,fēn fēn fēng dié duō。
今年春复尔,不饮奈愁何。jīn nián chūn fù ěr,bù yǐn nài chóu hé。

春日即事九首

李廌

新绿阴将就,残红在亦稀。xīn lǜ yīn jiāng jiù,cán hóng zài yì xī。
雨中千点絮,来伴落花飞。yǔ zhōng qiān diǎn xù,lái bàn luò huā fēi。

春日即事九首

李廌

怒风吹老屋,急雨闹空庭。nù fēng chuī lǎo wū,jí yǔ nào kōng tíng。
莫叹林花尽,悬知陇麦青。mò tàn lín huā jǐn,xuán zhī lǒng mài qīng。

春日即事九首

李廌

毛桃犹带蕊,青杏已团枝。máo táo yóu dài ruǐ,qīng xìng yǐ tuán zhī。
老不禁春恼,应知老易欺。lǎo bù jìn chūn nǎo,yīng zhī lǎo yì qī。

春日即事九首

李廌

但喜朝朝醉,那知夜夜风。dàn xǐ cháo cháo zuì,nà zhī yè yè fēng。
老人贪睡美,春梦五更中。lǎo rén tān shuì měi,chūn mèng wǔ gèng zhōng。

春日即事九首

李廌

化国有馀暇,丰年多醉人。huà guó yǒu yú xiá,fēng nián duō zuì rén。
典衣谋一饮,对酒却惭春。diǎn yī móu yī yǐn,duì jiǔ què cán chūn。

春日即事九首

李廌

怅望白铜鞮,醉听金缕衣。chàng wàng bái tóng dī,zuì tīng jīn lǚ yī。
花间愁落日,老更惜春归。huā jiān chóu luò rì,lǎo gèng xī chūn guī。

春日即事九首

李廌

娇马宁馨郎,毡车薄媚娘。jiāo mǎ níng xīn láng,zhān chē báo mèi niáng。
萧萧两蓬鬓,愁入少年场。xiāo xiāo liǎng péng bìn,chóu rù shǎo nián chǎng。

春日即事九首

李廌

逃闲闭关坐,忽有卖花声。táo xián bì guān zuò,hū yǒu mài huā shēng。
老大自多感,依然京洛情。lǎo dà zì duō gǎn,yī rán jīng luò qíng。

李廌

纸窗明晃晃,云日暗暾暾。zhǐ chuāng míng huǎng huǎng,yún rì àn tūn tūn。
半夜寒添被,清晨雪拥门。bàn yè hán tiān bèi,qīng chén xuě yōng mén。

晚晴

李廌

微阳挂木杪,孤鸟下云淀。wēi yáng guà mù miǎo,gū niǎo xià yún diàn。
广墟遗稻粱,鹳鹤伴凫雁。guǎng xū yí dào liáng,guàn hè bàn fú yàn。