古诗词

张居士歌

李廌

凡夫冥冥不知晓,劫尘流浪如沙扫。fán fū míng míng bù zhī xiǎo,jié chén liú làng rú shā sǎo。
上天宫阙隔青云,九原垄墓空秋草。shàng tiān gōng quē gé qīng yún,jiǔ yuán lǒng mù kōng qiū cǎo。
神仙有意怜下土,独取飙车出三岛。shén xiān yǒu yì lián xià tǔ,dú qǔ biāo chē chū sān dǎo。
张翁陋巷贫且贤,箪饷瓢浆久怀宝。zhāng wēng lòu xiàng pín qiě xián,dān xiǎng piáo jiāng jiǔ huái bǎo。
羽客飞来自何所,蓬荜相迎笑相劳。yǔ kè fēi lái zì hé suǒ,péng bì xiāng yíng xiào xiāng láo。
高谈妙理妙道本,定是青牛度关老。gāo tán miào lǐ miào dào běn,dìng shì qīng niú dù guān lǎo。
仙丹无形有真气,一视传灵入凡枣。xiān dān wú xíng yǒu zhēn qì,yī shì chuán líng rù fán zǎo。
聊分七枣遗张翁,一饵云充千岁饱。liáo fēn qī zǎo yí zhāng wēng,yī ěr yún chōng qiān suì bǎo。
张公不食今几年,齿如儿童颜色好。zhāng gōng bù shí jīn jǐ nián,chǐ rú ér tóng yán sè hǎo。
我闻神仙本无滓,诸漏皆空体玄道。wǒ wén shén xiān běn wú zǐ,zhū lòu jiē kōng tǐ xuán dào。
姑射神人饮风露,淮南鸡犬依丹灶。gū shè shén rén yǐn fēng lù,huái nán jī quǎn yī dān zào。
真诠自然本简易,不在劳形勤补脑。zhēn quán zì rán běn jiǎn yì,bù zài láo xíng qín bǔ nǎo。
封山航海漫殚费,叶衣草茹空枯槁。fēng shān háng hǎi màn dān fèi,yè yī cǎo rú kōng kū gǎo。
况乃纷纷五浊世,粒食火化常热恼。kuàng nǎi fēn fēn wǔ zhuó shì,lì shí huǒ huà cháng rè nǎo。
余苦风尘衰太早,绿发苍苍半玄缟。yú kǔ fēng chén shuāi tài zǎo,lǜ fā cāng cāng bàn xuán gǎo。
青春堂堂暗中去,常恐馀生似潢潦。qīng chūn táng táng àn zhōng qù,cháng kǒng yú shēng shì huáng lǎo。
何当刀圭借残龄,相与神游超八表。hé dāng dāo guī jiè cán líng,xiāng yǔ shén yóu chāo bā biǎo。
李廌

李廌

李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。 李廌的作品>>

猜您喜欢

题唐洲东寺访友人不值诗

李廌

三年漂泊老荆州,重过淮安旧驿楼。sān nián piāo pō lǎo jīng zhōu,zhòng guò huái ān jiù yì lóu。
地上谪仙天上去,故来萧寺想风流。dì shàng zhé xiān tiān shàng qù,gù lái xiāo sì xiǎng fēng liú。

题唐洲东寺访友人不值诗

李廌

眼前风景似襄阳,松柏参天竹满岗。yǎn qián fēng jǐng shì xiāng yáng,sōng bǎi cān tiān zhú mǎn gǎng。
鶗鴂一声春欲去,雨催新杏渐娇黄。tí jué yī shēng chūn yù qù,yǔ cuī xīn xìng jiàn jiāo huáng。

渼陂

李廌

晴山如黛水如蓝,波净天澄翠满潭。qíng shān rú dài shuǐ rú lán,bō jìng tiān chéng cuì mǎn tán。
身在玉壶图画里,心随飞鸟过终南。shēn zài yù hú tú huà lǐ,xīn suí fēi niǎo guò zhōng nán。

失题

李廌

羡君走马踏千山,却笑吟诗不肯闲。xiàn jūn zǒu mǎ tà qiān shān,què xiào yín shī bù kěn xián。
写得清风入嘉句,尽携爽气出云间。xiě dé qīng fēng rù jiā jù,jǐn xié shuǎng qì chū yún jiān。

失题

李廌

吟袖衡云满笔端,马蹄霜迹破朝寒。yín xiù héng yún mǎn bǐ duān,mǎ tí shuāng jì pò cháo hán。
据鞍何必须横槊,自有新诗似建安。jù ān hé bì xū héng shuò,zì yǒu xīn shī shì jiàn ān。

观音亭

李廌

钱唐西湖三百寺,芳草画桥烟霭中。qián táng xī hú sān bǎi sì,fāng cǎo huà qiáo yān ǎi zhōng。
宝陀大士本无相,一亭聊慰伏蛇功。bǎo tuó dà shì běn wú xiāng,yī tíng liáo wèi fú shé gōng。

绿鸭亭

李廌

澄波奫沦鸭头绿,秋水清于春水明。chéng bō yūn lún yā tóu lǜ,qiū shuǐ qīng yú chūn shuǐ míng。
芰裳已逐秋光尽,藻带暗藏春意生。jì shang yǐ zhú qiū guāng jǐn,zǎo dài àn cáng chūn yì shēng。

竹亭诗

李廌

绕冈修竹小亭深,风干云梢照碧浔。rào gāng xiū zhú xiǎo tíng shēn,fēng gàn yún shāo zhào bì xún。
安得茂林带左右,只应萧爽似山阴。ān dé mào lín dài zuǒ yòu,zhǐ yīng xiāo shuǎng shì shān yīn。

送元勋不伐侍亲之官泉南八首

李廌

卷中识尽古来人,笔下文章日日新。juǎn zhōng shí jǐn gǔ lái rén,bǐ xià wén zhāng rì rì xīn。
万里从亲海边县,要令南国见麒麟。wàn lǐ cóng qīn hǎi biān xiàn,yào lìng nán guó jiàn qí lín。

送元勋不伐侍亲之官泉南八首

李廌

君房言语妙知名,元凯春秋癖已成。jūn fáng yán yǔ miào zhī míng,yuán kǎi chūn qiū pǐ yǐ chéng。
作者风流公莫让,要令江海听文鸣。zuò zhě fēng liú gōng mò ràng,yào lìng jiāng hǎi tīng wén míng。

送元勋不伐侍亲之官泉南八首

李廌

看罢吴山看越山,一帆千里玩风澜。kàn bà wú shān kàn yuè shān,yī fān qiān lǐ wán fēng lán。
令人颇忆羊裘老,为钓桐庐七里滩。lìng rén pǒ yì yáng qiú lǎo,wèi diào tóng lú qī lǐ tān。

送元勋不伐侍亲之官泉南八首

李廌

解知身世两鸿毛,肯羡一钩连六鳌。jiě zhī shēn shì liǎng hóng máo,kěn xiàn yī gōu lián liù áo。
有口惟宜醉醇酒,时时痛饮读离骚。yǒu kǒu wéi yí zuì chún jiǔ,shí shí tòng yǐn dú lí sāo。

送元勋不伐侍亲之官泉南八首

李廌

梅雨晴时荔子丹,绛囊青幄共檀栾。méi yǔ qíng shí lì zi dān,jiàng náng qīng wò gòng tán luán。
按图读谱尝珍品,大胜关西苜蓿盘。àn tú dú pǔ cháng zhēn pǐn,dà shèng guān xī mù xu pán。

送元勋不伐侍亲之官泉南八首

李廌

泉南南浦是南溟,瘴雾熏人不用醒。quán nán nán pǔ shì nán míng,zhàng wù xūn rén bù yòng xǐng。
想对文书搔首罢,刺桐花下学兰亭。xiǎng duì wén shū sāo shǒu bà,cì tóng huā xià xué lán tíng。

送元勋不伐侍亲之官泉南八首

李廌

瓯闽接壤气多同,只恐泉南有飓风。ōu mǐn jiē rǎng qì duō tóng,zhǐ kǒng quán nán yǒu jù fēng。
撅虹见时定翻海,御寒裘褐要重重。juē hóng jiàn shí dìng fān hǎi,yù hán qiú hè yào zhòng zhòng。