古诗词

与刘两峰

萧立之

可竹诗来为说君,采蘋宫冷尚疑尘。kě zhú shī lái wèi shuō jūn,cǎi píng gōng lěng shàng yí chén。
人生不幸有奇祸,天道终当与善人。rén shēng bù xìng yǒu qí huò,tiān dào zhōng dāng yǔ shàn rén。
蔡琰援琴应制曲,寿昌见母足娱亲。cài yǎn yuán qín yīng zhì qū,shòu chāng jiàn mǔ zú yú qīn。
两峰座上客常满,芋栗杯盘日夜春。liǎng fēng zuò shàng kè cháng mǎn,yù lì bēi pán rì yè chūn。

萧立之

萧立之,原名立等,字斯立,号冰崖,宁都(今属江西)人。理宗淳祐十年(一二五○)进士。历知南城县,南昌推官,通判辰州。宋亡归隐。有《冰崖诗集》二十六卷,已佚。明弘治十八年九世孙敏辑刊《冰崖公诗拾遗》三卷。事见本集末附萧敏《识后》,明嘉靖《赣州府志》卷九有传。 萧立之诗,以《四部丛刊》影印明弘治十八年刻本为底本。新辑集外诗附于卷末。 萧立之的作品>>

猜您喜欢

请兵道中作

萧立之

八表同昏草露深,西风愁绝不成吟。bā biǎo tóng hūn cǎo lù shēn,xī fēng chóu jué bù chéng yín。
申包胥有伤时泪,南霁云无食肉心。shēn bāo xū yǒu shāng shí lèi,nán jì yún wú shí ròu xīn。
日月重光天与子,山河正统古犹今。rì yuè zhòng guāng tiān yǔ zi,shān hé zhèng tǒng gǔ yóu jīn。
微生千里间关意,净洗妖氛待相霖。wēi shēng qiān lǐ jiān guān yì,jìng xǐ yāo fēn dài xiāng lín。

渔矶惠诗适闻王师过邑次韵作欢喜口号

萧立之

不是逃名韩伯休,避兵聊欲蔽林丘。bù shì táo míng hán bó xiū,bì bīng liáo yù bì lín qiū。
天公悔祸有今日,臣子扶颠无半筹。tiān gōng huǐ huò yǒu jīn rì,chén zi fú diān wú bàn chóu。
苍玉硖鸣春意动,红绵袄出雾痕收。cāng yù xiá míng chūn yì dòng,hóng mián ǎo chū wù hén shōu。
诗来适喜王师至,醉插梅花舞白头。shī lái shì xǐ wáng shī zhì,zuì chā méi huā wǔ bái tóu。

春晴试笔

萧立之

为喜逢春亦自怜,新晴风物此花前。wèi xǐ féng chūn yì zì lián,xīn qíng fēng wù cǐ huā qián。
蝶狂有意如耽色,树老无枝莫记年。dié kuáng yǒu yì rú dān sè,shù lǎo wú zhī mò jì nián。
钟虡尘深唐九庙,金铜泪尽汉中天。zhōng jù chén shēn táng jiǔ miào,jīn tóng lèi jǐn hàn zhōng tiān。
二三豪俊今何在,愁绝孤臣雪满天。èr sān háo jùn jīn hé zài,chóu jué gū chén xuě mǎn tiān。

和本县黎月罔劝农韵

萧立之

白发衰翁且翠颠,伤心难问屈原天。bái fā shuāi wēng qiě cuì diān,shāng xīn nán wèn qū yuán tiān。
当时一聚如金谷,此日数间惟玉川。dāng shí yī jù rú jīn gǔ,cǐ rì shù jiān wéi yù chuān。
劝谏只今犹乐土,耕犁何地不炊烟。quàn jiàn zhǐ jīn yóu lè tǔ,gēng lí hé dì bù chuī yān。
欲亲偃室无公事,一段阻心似壅泉。yù qīn yǎn shì wú gōng shì,yī duàn zǔ xīn shì yōng quán。

再韵谢黎月罔笔墨丹砂之贶

萧立之

今君好赐及层颠,怜我幽篁不见天。jīn jūn hǎo cì jí céng diān,lián wǒ yōu huáng bù jiàn tiān。
束缚遣前浮月窟,品题称绝重黟川。shù fù qiǎn qián fú yuè kū,pǐn tí chēng jué zhòng yī chuān。
药来南海增新价,剂入西窗煮晚烟。yào lái nán hǎi zēng xīn jià,jì rù xī chuāng zhǔ wǎn yān。
惟有吟哦相报答,为君涤砚试新泉。wéi yǒu yín ó xiāng bào dá,wèi jūn dí yàn shì xīn quán。

寄罗涧谷

萧立之

同是人间七十馀,相思无地问何如。tóng shì rén jiān qī shí yú,xiāng sī wú dì wèn hé rú。
仓皇空忆归时别,契阔都无落□书。cāng huáng kōng yì guī shí bié,qì kuò dōu wú luò shū。
□去避兵长蓐食,迩来古地且巢居。qù bì bīng zhǎng rù shí,ěr lái gǔ dì qiě cháo jū。
题诗甲子应同集,便雁相逢赖启予。tí shī jiǎ zi yīng tóng jí,biàn yàn xiāng féng lài qǐ yǔ。

寄罗涧谷

萧立之

诗去诗来只月馀,渴心顿解沃心如。shī qù shī lái zhǐ yuè yú,kě xīn dùn jiě wò xīn rú。
居然咫尺有万里,如此乱离无一书。jū rán zhǐ chǐ yǒu wàn lǐ,rú cǐ luàn lí wú yī shū。
山里黄齑犹可饱,天涯白草更堪居。shān lǐ huáng jī yóu kě bǎo,tiān yá bái cǎo gèng kān jū。
汉宫旧日烟花绕,造化胡宁亦忍予。hàn gōng jiù rì yān huā rào,zào huà hú níng yì rěn yǔ。

又和

萧立之

东南文物古遗馀,不料冠绅忽弃如。dōng nán wén wù gǔ yí yú,bù liào guān shēn hū qì rú。
门外逢人作胡跪,官中投牒见番书。mén wài féng rén zuò hú guì,guān zhōng tóu dié jiàn fān shū。
谁教天女解作俑,欲倩渔郎寻卜居。shuí jiào tiān nǚ jiě zuò yǒng,yù qiàn yú láng xún bo jū。
更欲久留观此世,昌黎此语倍愁予。gèng yù jiǔ liú guān cǐ shì,chāng lí cǐ yǔ bèi chóu yǔ。

次黎宰并柬曾楚山二首

萧立之

谁道行年值小游,转添白发上人头。shuí dào xíng nián zhí xiǎo yóu,zhuǎn tiān bái fā shàng rén tóu。
檀公上计无多子,潘令吟情第一流。tán gōng shàng jì wú duō zi,pān lìng yín qíng dì yī liú。
四海交游惊鬼录,一身生死寄岑楼。sì hǎi jiāo yóu jīng guǐ lù,yī shēn shēng sǐ jì cén lóu。
因公唤醒推敲梦,此夕灯前忘却愁。yīn gōng huàn xǐng tuī qiāo mèng,cǐ xī dēng qián wàng què chóu。

次黎宰并柬曾楚山二首

萧立之

我耕枯旱不逢年,君解翻瓢涨九渊。wǒ gēng kū hàn bù féng nián,jūn jiě fān piáo zhǎng jiǔ yuān。
道义相忘床上下,诗书有味蜜中边。dào yì xiāng wàng chuáng shàng xià,shī shū yǒu wèi mì zhōng biān。
向来湖海鱼千里,此去功名马一鞭。xiàng lái hú hǎi yú qiān lǐ,cǐ qù gōng míng mǎ yī biān。
坐想昼帘公事少,时将诗递破苍烟。zuò xiǎng zhòu lián gōng shì shǎo,shí jiāng shī dì pò cāng yān。

读文山诗

萧立之

退未能休进未前,英雄到此亦堪怜。tuì wèi néng xiū jìn wèi qián,yīng xióng dào cǐ yì kān lián。
此心耿耿赤如日,吾道悠悠苍若天。cǐ xīn gěng gěng chì rú rì,wú dào yōu yōu cāng ruò tiān。
顾我尚堪输九死,观公端可愧诸贤。gù wǒ shàng kān shū jiǔ sǐ,guān gōng duān kě kuì zhū xián。
新诗读罢无谁语,欲折梅花意不传。xīn shī dú bà wú shuí yǔ,yù zhé méi huā yì bù chuán。

和周平洲韵

萧立之

此日旧无灵运屐,参差今有盖头茅。cǐ rì jiù wú líng yùn jī,cān chà jīn yǒu gài tóu máo。
自怜后死罹兵革,枉有闲愁上鬓毛。zì lián hòu sǐ lí bīng gé,wǎng yǒu xián chóu shàng bìn máo。
泪尽不堪怀故国,诗来端喜得同袍。lèi jǐn bù kān huái gù guó,shī lái duān xǐ dé tóng páo。
梅花夹雪无饶景,惜许吟情与病遭。méi huā jiā xuě wú ráo jǐng,xī xǔ yín qíng yǔ bìng zāo。

左臂痛

萧立之

人生两臂重天下,濠上仙翁语意高。rén shēng liǎng bì zhòng tiān xià,háo shàng xiān wēng yǔ yì gāo。
不以拾遗曾坠马,可教吏部废持螯。bù yǐ shí yí céng zhuì mǎ,kě jiào lì bù fèi chí áo。
风寒欠护知谁过,药裹频更藉汝曹。fēng hán qiàn hù zhī shuí guò,yào guǒ pín gèng jí rǔ cáo。
安得慈悲有千手,一枝才是九牛毛。ān dé cí bēi yǒu qiān shǒu,yī zhī cái shì jiǔ niú máo。

赠道士湖古澹

萧立之

江湖千载吊沉筒,楚俗今仍楚节供。jiāng hú qiān zài diào chén tǒng,chǔ sú jīn réng chǔ jié gōng。
已分三生委鱼鳖,肯争一饱为蛟龙。yǐ fēn sān shēng wěi yú biē,kěn zhēng yī bǎo wèi jiāo lóng。
怜君客死非吾土,顾此首丘犹故封。lián jūn kè sǐ fēi wú tǔ,gù cǐ shǒu qiū yóu gù fēng。
试问厌厌曹李辈,人间膏沐若为容。shì wèn yàn yàn cáo lǐ bèi,rén jiān gāo mù ruò wèi róng。

江行得水压青天下小桥一句足成唐律

萧立之

老去无心任一瓢,意行聊复侣渔樵。lǎo qù wú xīn rèn yī piáo,yì xíng liáo fù lǚ yú qiáo。
云迷远树昏残照,水压青天下小桥。yún mí yuǎn shù hūn cán zhào,shuǐ yā qīng tiān xià xiǎo qiáo。
物我境空鸡已木,功名梦断鹿犹蕉。wù wǒ jìng kōng jī yǐ mù,gōng míng mèng duàn lù yóu jiāo。
插秧绿遍江南岸,又送年光入画桡。chā yāng lǜ biàn jiāng nán àn,yòu sòng nián guāng rù huà ráo。