古诗词

满江红

洪适

春色匆匆,三分过、二分光景。chūn sè cōng cōng,sān fēn guò èr fēn guāng jǐng。
吾老矣,坡轮西下,可堪弄影。wú lǎo yǐ,pō lún xī xià,kě kān nòng yǐng。
曲水流觞时节好,茂林修竹池台永。qū shuǐ liú shāng shí jié hǎo,mào lín xiū zhú chí tái yǒng。
望前村、绿柳荫茅檐,云封岭。wàng qián cūn lǜ liǔ yīn máo yán,yún fēng lǐng。
蜂蝶闹,烟花整。fēng dié nào,yān huā zhěng。
百年梦,如俄顷。bǎi nián mèng,rú é qǐng。
这回头陈迹,漫劳深省。zhè huí tóu chén jì,màn láo shēn shěng。
吹竹弹丝谁不爱,焚琴煮鹤人何肯。chuī zhú dàn sī shuí bù ài,fén qín zhǔ hè rén hé kěn。
尽三觥、歌罢酒来时,风吹醒。jǐn sān gōng gē bà jiǔ lái shí,fēng chuī xǐng。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

寿张侍郎

洪适

少日声名满学宫,中年遭遇冠群公。shǎo rì shēng míng mǎn xué gōng,zhōng nián zāo yù guān qún gōng。
一言坐决兴邦策,学世谁知料敌功。yī yán zuò jué xīng bāng cè,xué shì shuí zhī liào dí gōng。
上见严安方恨晚,人推汲黯盍居中。shàng jiàn yán ān fāng hèn wǎn,rén tuī jí àn hé jū zhōng。
由来大用须详试,出处之间本自同。yóu lái dà yòng xū xiáng shì,chū chù zhī jiān běn zì tóng。

寿张侍郎

洪适

三吴政化捷如神,八桂威名逐日新。sān wú zhèng huà jié rú shén,bā guì wēi míng zhú rì xīn。
此地只今烦督护,一方何足费经纶。cǐ dì zhǐ jīn fán dū hù,yī fāng hé zú fèi jīng lún。
清心省事真无讼,约己丰财只为民。qīng xīn shěng shì zhēn wú sòng,yuē jǐ fēng cái zhǐ wèi mín。
闻道潢池总安堵,新来不见弄兵人。wén dào huáng chí zǒng ān dǔ,xīn lái bù jiàn nòng bīng rén。

寿孙提刑

洪适

溪山擢秀称阳羡,族望推高独富春。xī shān zhuó xiù chēng yáng xiàn,zú wàng tuī gāo dú fù chūn。
漱石风流宜有后,掷金词翰不无人。shù shí fēng liú yí yǒu hòu,zhì jīn cí hàn bù wú rén。
声名已觉寰区满,事业方看日夜新。shēng míng yǐ jué huán qū mǎn,shì yè fāng kàn rì yè xīn。
今代太平难藻绘,须公提笔侍枫宸。jīn dài tài píng nán zǎo huì,xū gōng tí bǐ shì fēng chén。

寿王饶州

洪适

淮水汤汤自古传,王家衮衮更多贤。huái shuǐ tāng tāng zì gǔ chuán,wáng jiā gǔn gǔn gèng duō xián。
人门秀出乌衣右,时论谁居凤阁先。rén mén xiù chū wū yī yòu,shí lùn shuí jū fèng gé xiān。
已有声名腾众口,故应勋业在长年。yǐ yǒu shēng míng téng zhòng kǒu,gù yīng xūn yè zài zhǎng nián。
安知今代文章伯,定是前身李谪仙。ān zhī jīn dài wén zhāng bó,dìng shì qián shēn lǐ zhé xiān。

寿王饶州

洪适

忆曾簪笔侍明光,细细熏香拱御床。yì céng zān bǐ shì míng guāng,xì xì xūn xiāng gǒng yù chuáng。
正掌丝纶开画省,忽严兵卫坐黄堂。zhèng zhǎng sī lún kāi huà shěng,hū yán bīng wèi zuò huáng táng。
一时童子能骑竹,三郡词人总咏棠。yī shí tóng zi néng qí zhú,sān jùn cí rén zǒng yǒng táng。
汉世公卿尽良吏,趣归须著紫荷囊。hàn shì gōng qīng jǐn liáng lì,qù guī xū zhù zǐ hé náng。

寿王饶州

洪适

南风一夜入虞弦,帝遣文星下斗边。nán fēng yī yè rù yú xián,dì qiǎn wén xīng xià dòu biān。
冠盖鼎来诗殷箧,儿孙罗立酒明船。guān gài dǐng lái shī yīn qiè,ér sūn luó lì jiǔ míng chuán。
扫除霜发三千□,笑傲铜人五百年。sǎo chú shuāng fā sān qiān,xiào ào tóng rén wǔ bǎi nián。
再拜愿公如许寿,几看沧海变桑田。zài bài yuàn gōng rú xǔ shòu,jǐ kàn cāng hǎi biàn sāng tián。

海棠花二绝句

洪适

雨濯吴妆腻,风催蜀锦裁。yǔ zhuó wú zhuāng nì,fēng cuī shǔ jǐn cái。
自嫌生较晚,不得聘寒梅。zì xián shēng jiào wǎn,bù dé pìn hán méi。

海棠花二绝句

洪适

鸭壳非难致,鲛胎业已成。yā ké fēi nán zhì,jiāo tāi yè yǐ chéng。
夜深宁觅睡,相照月偏明。yè shēn níng mì shuì,xiāng zhào yuè piān míng。

惺惺石

洪适

簿领久沉迷,谁能不忍欺。bù lǐng jiǔ chén mí,shuí néng bù rěn qī。
我来惭此石,拈出问吾师。wǒ lái cán cǐ shí,niān chū wèn wú shī。

滴滴泉

洪适

石罅来泉滴,松风杂涧声。shí xià lái quán dī,sōng fēng zá jiàn shēng。
天明有公事,还忆此时清。tiān míng yǒu gōng shì,hái yì cǐ shí qīng。

大龙山五咏用家君所和胡别驾韵经藏

洪适

万法俱一空,忘筌亦忘字。wàn fǎ jù yī kōng,wàng quán yì wàng zì。
勿置齿牙间,回观方寸地。wù zhì chǐ yá jiān,huí guān fāng cùn dì。

大龙山五咏用家君所和胡别驾韵经藏

洪适

夹日授五飞,论功中兴主。jiā rì shòu wǔ fēi,lùn gōng zhōng xīng zhǔ。
宛宛龙父尊,兹山职霖雨。wǎn wǎn lóng fù zūn,zī shān zhí lín yǔ。

大龙山五咏用家君所和胡别驾韵经藏

洪适

小室坐蒲团,死灰念不作。xiǎo shì zuò pú tuán,sǐ huī niàn bù zuò。
所以护明珠,精修企先觉。suǒ yǐ hù míng zhū,jīng xiū qǐ xiān jué。

大龙山五咏用家君所和胡别驾韵经藏

洪适

山椒有龙湫,清泉日夜流。shān jiāo yǒu lóng jiǎo,qīng quán rì yè liú。
疏岩作方沼,漱甘非外求。shū yán zuò fāng zhǎo,shù gān fēi wài qiú。

大龙山五咏用家君所和胡别驾韵经藏

洪适

蟹眼候松风,云腴挟霜月。xiè yǎn hòu sōng fēng,yún yú xié shuāng yuè。
炉下岂常炎,灰飞即烟灭。lú xià qǐ cháng yán,huī fēi jí yān miè。