古诗词

陈伯量挽诗二首

曹彦约

我晚惭初学,公才又壮年。wǒ wǎn cán chū xué,gōng cái yòu zhuàng nián。
同盟觉山寺,共饮玉溪泉。tóng méng jué shān sì,gòng yǐn yù xī quán。
薄宦身常隔,高怀骨易仙。báo huàn shēn cháng gé,gāo huái gǔ yì xiān。
伤心风作恶,不助过湖船。shāng xīn fēng zuò è,bù zhù guò hú chuán。
曹彦约

曹彦约

曹彦约(1157~1228)南宋大臣。字简甫,号昌谷,南康军都昌(今属江西)人。淳熙八年进士。曾从朱熹讲学,后受人之召,负责汉阳军事,因部署抗金有方,改知汉阳军。后累官宝谟阁待制、知成都府。嘉定初,为湖南转运判官,镇压郴州(今湖南郴县)瑶民起义,后任利州路(今属陕西)转运判官兼知利州,发漕司储粮减价粜与饥民、通商蠲税,并论兵柄财权并列之弊。宝庆元年,擢为兵部侍郎,迁礼部侍郎,不久又授为兵部尚书,力辞不拜,后以华文阁学士致仕,卒谥“文简”。 曹彦约的作品>>

猜您喜欢

东庵新辟云栈

曹彦约

步出东门苇不航,以云名栈正相当。bù chū dōng mén wěi bù háng,yǐ yún míng zhàn zhèng xiāng dāng。
地临空阔天成险,水到回旋石作梁。dì lín kōng kuò tiān chéng xiǎn,shuǐ dào huí xuán shí zuò liáng。
万顷波涛一丘壑,百年官吏几循良。wàn qǐng bō tāo yī qiū hè,bǎi nián guān lì jǐ xún liáng。
古来勿剪甘棠意,此地风流未可量。gǔ lái wù jiǎn gān táng yì,cǐ dì fēng liú wèi kě liàng。

送赵安卿召除考功

曹彦约

秉节归来乍赐环,握兰高处自催班。bǐng jié guī lái zhà cì huán,wò lán gāo chù zì cuī bān。
身趋地禁严凝上,名在湘清欸乃间。shēn qū dì jìn yán níng shàng,míng zài xiāng qīng āi nǎi jiān。
万灶艰难宽国步,一星咫尺近天颜。wàn zào jiān nán kuān guó bù,yī xīng zhǐ chǐ jìn tiān yán。
席前若问长沙事,只有深仁渗百蛮。xí qián ruò wèn zhǎng shā shì,zhǐ yǒu shēn rén shèn bǎi mán。

送赵安卿召除考功

曹彦约

五老重湖一腐儒,强令随牒应时须。wǔ lǎo zhòng hú yī fǔ rú,qiáng lìng suí dié yīng shí xū。
杜陵身世霜前鬓,陶令田园雨后芜。dù líng shēn shì shuāng qián bìn,táo lìng tián yuán yǔ hòu wú。
梅菊满怀忧岁晚,松楸关念怯春濡。méi jú mǎn huái yōu suì wǎn,sōng qiū guān niàn qiè chūn rú。
知音自是调元手,乞与还山护命符。zhī yīn zì shì diào yuán shǒu,qǐ yǔ hái shān hù mìng fú。

次知县花名诗韵

曹彦约

天不长春又入冬,可能含笑拒霜风。tiān bù zhǎng chūn yòu rù dōng,kě néng hán xiào jù shuāng fēng。
凌霄器宇随时见,茉莉生涯到处穷。líng xiāo qì yǔ suí shí jiàn,mò lì shēng yá dào chù qióng。
但可怜花成后约,莫将豆蔻掩前功。dàn kě lián huā chéng hòu yuē,mò jiāng dòu kòu yǎn qián gōng。
人生且进蔷微露,滴滴金钱总是空。rén shēng qiě jìn qiáng wēi lù,dī dī jīn qián zǒng shì kōng。

晚登县陴

曹彦约

楼橹宽闲事力劳,新来人物旧蓬蒿。lóu lǔ kuān xián shì lì láo,xīn lái rén wù jiù péng hāo。
占留古意梅根老,压断寒声樠木高。zhàn liú gǔ yì méi gēn lǎo,yā duàn hán shēng mán mù gāo。
地迥山川含鼓角,夜明星斗助弓刀。dì jiǒng shān chuān hán gǔ jiǎo,yè míng xīng dòu zhù gōng dāo。
当时爱得莲无恙,一段清流绕屋敖。dāng shí ài dé lián wú yàng,yī duàn qīng liú rào wū áo。

廖子晦以通书及龟山道乡晦庵帖见惠

曹彦约

文公垂宪墨淋浪,鼎立龟山更道乡。wén gōng chuí xiàn mò lín làng,dǐng lì guī shān gèng dào xiāng。
家有一焉犹冠绝,宝兹三者见珍藏。jiā yǒu yī yān yóu guān jué,bǎo zī sān zhě jiàn zhēn cáng。
来从叠嶂层峦里,置在光风霁月傍。lái cóng dié zhàng céng luán lǐ,zhì zài guāng fēng jì yuè bàng。
收拾兵戎无一物,满船空载有归装。shōu shí bīng róng wú yī wù,mǎn chuán kōng zài yǒu guī zhuāng。

雨行宿高冈人家戏成口号

曹彦约

过了一坡更一坡,中间田道水成涡。guò le yī pō gèng yī pō,zhōng jiān tián dào shuǐ chéng wō。
雨来更骤担肩重,泥滑不休行步多。yǔ lái gèng zhòu dān jiān zhòng,ní huá bù xiū xíng bù duō。
奈老杉松犹偃蹇,趋时桃李暂蹉跎。nài lǎo shān sōng yóu yǎn jiǎn,qū shí táo lǐ zàn cuō tuó。
炊烟恋屋不肯出,夜宿人家烧薜萝。chuī yān liàn wū bù kěn chū,yè sù rén jiā shāo bì luó。

静坐对茶花偶作

曹彦约

菊后梅前冷落时,剪檀雕蜡酪为肌。jú hòu méi qián lěng luò shí,jiǎn tán diāo là lào wèi jī。
人从老处亲平淡,花向无中补阙亏。rén cóng lǎo chù qīn píng dàn,huā xiàng wú zhōng bǔ quē kuī。
地暖不忧春近远,窗空惟映月参差。dì nuǎn bù yōu chūn jìn yuǎn,chuāng kōng wéi yìng yuè cān chà。
病夫久废卢仝碗,鼻观从容圣得知。bìng fū jiǔ fèi lú tóng wǎn,bí guān cóng róng shèng dé zhī。

次韵晦父喜雨诗

曹彦约

何处鸣鸠只好音,谁家孝妇有冤心。hé chù míng jiū zhǐ hǎo yīn,shuí jiā xiào fù yǒu yuān xīn。
古来禋祀关仍叔,今日兵饥忆华歆。gǔ lái yīn sì guān réng shū,jīn rì bīng jī yì huá xīn。
王制不堪乖用仂,春秋从此却书霖。wáng zhì bù kān guāi yòng lè,chūn qiū cóng cǐ què shū lín。
君诗好似灵湫水,清绝无人测浅深。jūn shī hǎo shì líng jiǎo shuǐ,qīng jué wú rén cè qiǎn shēn。

同官约赋红梅成五十六字

曹彦约

淡中著色似狂颠,心与梅同迹不然。dàn zhōng zhù sè shì kuáng diān,xīn yǔ méi tóng jì bù rán。
夺我焉支宁免俗,岂无膏沐独争先。duó wǒ yān zhī níng miǎn sú,qǐ wú gāo mù dú zhēng xiān。
辨桃认杏何人拙,压雪欺霜政自妍。biàn táo rèn xìng hé rén zhuō,yā xuě qī shuāng zhèng zì yán。
只恐东君招不得,好修犹在竹篱边。zhǐ kǒng dōng jūn zhāo bù dé,hǎo xiū yóu zài zhú lí biān。

落星寺

曹彦约

好风好雨旧关情,落在江心不强名。hǎo fēng hǎo yǔ jiù guān qíng,luò zài jiāng xīn bù qiáng míng。
地尽匡庐犹变现,水连彭蠡略峥嵘。dì jǐn kuāng lú yóu biàn xiàn,shuǐ lián péng lí lüè zhēng róng。
金山但设鱼龙险,滟滪空闻象马惊。jīn shān dàn shè yú lóng xiǎn,yàn yù kōng wén xiàng mǎ jīng。
争似清晖楼上好,重湖九叠互分明。zhēng shì qīng huī lóu shàng hǎo,zhòng hú jiǔ dié hù fēn míng。

送子通司法之官括苍

曹彦约

议礼蠲租两有声,老坡元不计身荣。yì lǐ juān zū liǎng yǒu shēng,lǎo pō yuán bù jì shēn róng。
为民受屈今谁似,有子能传近得名。wèi mín shòu qū jīn shuí shì,yǒu zi néng chuán jìn dé míng。
此去掾曹无暖席,是中科律定持衡。cǐ qù yuàn cáo wú nuǎn xí,shì zhōng kē lǜ dìng chí héng。
公馀更欲翻经籍,古道时才孰重轻。gōng yú gèng yù fān jīng jí,gǔ dào shí cái shú zhòng qīng。

答赵守见贻之韵

曹彦约

已报新题下紫泥,尚留佳谶筑新堤。yǐ bào xīn tí xià zǐ ní,shàng liú jiā chèn zhù xīn dī。
一心国事忉忉在,万口民歌剪剪齐。yī xīn guó shì dāo dāo zài,wàn kǒu mín gē jiǎn jiǎn qí。
惜去辙须田父卧,催归诏有内臣赍。xī qù zhé xū tián fù wò,cuī guī zhào yǒu nèi chén jī。
舍人若问朝天日,割尽黄云水满犁。shě rén ruò wèn cháo tiān rì,gē jǐn huáng yún shuǐ mǎn lí。

送赵户侍出守镇江

曹彦约

都人车马闹城闉,似惜民曹更牧民。dōu rén chē mǎ nào chéng yīn,shì xī mín cáo gèng mù mín。
到处忠勤无粉饰,入朝言语有经纶。dào chù zhōng qín wú fěn shì,rù cháo yán yǔ yǒu jīng lún。
只今次辅须贤帅,自古维城必懿亲。zhǐ jīn cì fǔ xū xián shuài,zì gǔ wéi chéng bì yì qīn。
报政不须三五月,姓名端的记严宸。bào zhèng bù xū sān wǔ yuè,xìng míng duān de jì yán chén。

和三十郎蜡梅韵

曹彦约

官黄新赐极恩荣,花不同梅与共名。guān huáng xīn cì jí ēn róng,huā bù tóng méi yǔ gòng míng。
颇谓寒中宜作伴,想因开早更为兄。pǒ wèi hán zhōng yí zuò bàn,xiǎng yīn kāi zǎo gèng wèi xiōng。
世间何物疑真蜡,海上新来染碎琼。shì jiān hé wù yí zhēn là,hǎi shàng xīn lái rǎn suì qióng。
体得自香天分好,金涂铜砌却峥嵘。tǐ dé zì xiāng tiān fēn hǎo,jīn tú tóng qì què zhēng róng。