古诗词

师绎再赋湖庄雨后佳句有惜春之意复次其韵

曹彦约

委曲东风满万家,家培桃李恣雄夸。wěi qū dōng fēng mǎn wàn jiā,jiā péi táo lǐ zì xióng kuā。
先生客里观时态,老子诗中感物华。xiān shēng kè lǐ guān shí tài,lǎo zi shī zhōng gǎn wù huá。
雨后有花须领略,春归无策可拦遮。yǔ hòu yǒu huā xū lǐng lüè,chūn guī wú cè kě lán zhē。
山行忘却芳菲趣,把玩珠玑到日斜。shān xíng wàng què fāng fēi qù,bǎ wán zhū jī dào rì xié。
曹彦约

曹彦约

曹彦约(1157~1228)南宋大臣。字简甫,号昌谷,南康军都昌(今属江西)人。淳熙八年进士。曾从朱熹讲学,后受人之召,负责汉阳军事,因部署抗金有方,改知汉阳军。后累官宝谟阁待制、知成都府。嘉定初,为湖南转运判官,镇压郴州(今湖南郴县)瑶民起义,后任利州路(今属陕西)转运判官兼知利州,发漕司储粮减价粜与饥民、通商蠲税,并论兵柄财权并列之弊。宝庆元年,擢为兵部侍郎,迁礼部侍郎,不久又授为兵部尚书,力辞不拜,后以华文阁学士致仕,卒谥“文简”。 曹彦约的作品>>

猜您喜欢

送章致远贤良赴招抚司机幕

曹彦约

穷经知国更知兵,梁楚中间播此声。qióng jīng zhī guó gèng zhī bīng,liáng chǔ zhōng jiān bō cǐ shēng。
唐幕亟招温处士,汉廷徐策董先生。táng mù jí zhāo wēn chù shì,hàn tíng xú cè dǒng xiān shēng。
平时未识人贤否,用处方关国重轻。píng shí wèi shí rén xián fǒu,yòng chù fāng guān guó zhòng qīng。
露布便多机事少,寄书因到武昌城。lù bù biàn duō jī shì shǎo,jì shū yīn dào wǔ chāng chéng。

答傅宪

曹彦约

妙语差肩落燕泥,亨涂骧首化龙堤。miào yǔ chà jiān luò yàn ní,hēng tú xiāng shǒu huà lóng dī。
敢酬阁老惭非杜,适见夷吾不为齐。gǎn chóu gé lǎo cán fēi dù,shì jiàn yí wú bù wèi qí。
趣觐可无三节召,送行那有一钱赍。qù jìn kě wú sān jié zhào,sòng xíng nà yǒu yī qián jī。
功名自是平生志,旃罽为庭正可犁。gōng míng zì shì píng shēng zhì,zhān jì wèi tíng zhèng kě lí。

次耿令君药名韵

曹彦约

赋分微官即忍冬,衣单无计可防风。fù fēn wēi guān jí rěn dōng,yī dān wú jì kě fáng fēng。
四方远志从头去,一水空青到底穷。sì fāng yuǎn zhì cóng tóu qù,yī shuǐ kōng qīng dào dǐ qióng。
地骨自寒谁与祛,天门欲到愧无功。dì gǔ zì hán shuí yǔ qū,tiān mén yù dào kuì wú gōng。
是谁直上凌羊角,却更从容使脱空。shì shuí zhí shàng líng yáng jiǎo,què gèng cóng róng shǐ tuō kōng。

再次韵熟药名

曹彦约

善保生经莫怨冬,心存和气自消风。shàn bǎo shēng jīng mò yuàn dōng,xīn cún hé qì zì xiāo fēng。
谁能聚宝徒夸富,粗有千金不诉穷。shuí néng jù bǎo tú kuā fù,cū yǒu qiān jīn bù sù qióng。
未许二仙为圣散,且将一字见神功。wèi xǔ èr xiān wèi shèng sàn,qiě jiāng yī zì jiàn shén gōng。
何时相对清凉饮,越舞齐讴酒不空。hé shí xiāng duì qīng liáng yǐn,yuè wǔ qí ōu jiǔ bù kōng。

雨雪中岁享卧病不能陪位令诸子代拜

曹彦约

岁事无多世事忙,病夫终日卧藤床。suì shì wú duō shì shì máng,bìng fū zhōng rì wò téng chuáng。
雪积易消春已近,雨来无节昼偏长。xuě jī yì xiāo chūn yǐ jìn,yǔ lái wú jié zhòu piān zhǎng。
朝仪尚想三回舞,岁享难持一瓣香。cháo yí shàng xiǎng sān huí wǔ,suì xiǎng nán chí yī bàn xiāng。
莫道盖棺便无事,义方犹欲训诸郎。mò dào gài guān biàn wú shì,yì fāng yóu yù xùn zhū láng。

首春课湖庄种植

曹彦约

买橘求杉答履端,尚虞霜雪重遮阑。mǎi jú qiú shān dá lǚ duān,shàng yú shuāng xuě zhòng zhē lán。
桃蹊上下全锄麦,梅岭中边杂艺兰。táo qī shàng xià quán chú mài,méi lǐng zhōng biān zá yì lán。
钜竹栽成千百个,野花留取两三般。jù zhú zāi chéng qiān bǎi gè,yě huā liú qǔ liǎng sān bān。
生平只有田园乐,昼短还须秉烛看。shēng píng zhǐ yǒu tián yuán lè,zhòu duǎn hái xū bǐng zhú kàn。

子山见和去年湖庄春晚诗仍次前韵

曹彦约

笔砚论交半百年,中间摇落更临边。bǐ yàn lùn jiāo bàn bǎi nián,zhōng jiān yáo luò gèng lín biān。
寻盟花木春犹在,结友松筠晚益坚。xún méng huā mù chūn yóu zài,jié yǒu sōng yún wǎn yì jiān。
雪霁万峰开紫翠,江空一水恣回旋。xuě jì wàn fēng kāi zǐ cuì,jiāng kōng yī shuǐ zì huí xuán。
何时共我湖庄乐,醒后吟诗醉后眠。hé shí gòng wǒ hú zhuāng lè,xǐng hòu yín shī zuì hòu mián。

明之亦和诗来复次前韵

曹彦约

当年莫逆尚忘年,今日霜蓬入鬓边。dāng nián mò nì shàng wàng nián,jīn rì shuāng péng rù bìn biān。
已歃花盟犹习惰,骤迎诗敌敢攻坚。yǐ shà huā méng yóu xí duò,zhòu yíng shī dí gǎn gōng jiān。
依栖有幸乌南绕,会合难并蚁左旋。yī qī yǒu xìng wū nán rào,huì hé nán bìng yǐ zuǒ xuán。
著我画图添李邵,丹青那复起龙眠。zhù wǒ huà tú tiān lǐ shào,dān qīng nà fù qǐ lóng mián。

师绎诺湖庄之约畏风色不果来以诗见饷次其韵

曹彦约

宴集惭非左氏庄,妄行村落似猖狂。yàn jí cán fēi zuǒ shì zhuāng,wàng xíng cūn luò shì chāng kuáng。
人生适意真难遇,天意悭晴未易量。rén shēng shì yì zhēn nán yù,tiān yì qiān qíng wèi yì liàng。
可但客衣吹杲杲,只愁春色去堂堂。kě dàn kè yī chuī gǎo gǎo,zhǐ chóu chūn sè qù táng táng。
辍行句好犹追逐,驽蹇奔波怯乘黄。chuò xíng jù hǎo yóu zhuī zhú,nú jiǎn bēn bō qiè chéng huáng。

送魏使君归宛陵二首

曹彦约

姓名久已御屏间,合上锋车入帝关。xìng míng jiǔ yǐ yù píng jiān,hé shàng fēng chē rù dì guān。
岂有荐书喧笔橐,但留声价惠江山。qǐ yǒu jiàn shū xuān bǐ tuó,dàn liú shēng jià huì jiāng shān。
簿书袖手诗还在,出处忘情意自闲。bù shū xiù shǒu shī hái zài,chū chù wàng qíng yì zì xián。
不分爱江楼下水,隔人无计可追攀。bù fēn ài jiāng lóu xià shuǐ,gé rén wú jì kě zhuī pān。

送魏使君归宛陵二首

曹彦约

我无郡绩合归与,君有时名孰舍诸。wǒ wú jùn jì hé guī yǔ,jūn yǒu shí míng shú shě zhū。
其事颇同人颇异,此心相照亦相疏。qí shì pǒ tóng rén pǒ yì,cǐ xīn xiāng zhào yì xiāng shū。
一时风力天容改,后夜月华云气舒。yī shí fēng lì tiān róng gǎi,hòu yè yuè huá yún qì shū。
同是江南易回首,人来多寄一行书。tóng shì jiāng nán yì huí shǒu,rén lái duō jì yī xíng shū。

次韵葛丞至节见邀踏雪

曹彦约

照人好语妙阳台,佳节相随七日来。zhào rén hǎo yǔ miào yáng tái,jiā jié xiāng suí qī rì lái。
甚欲去陪桃竹杖,可怜消尽豆秸灰。shén yù qù péi táo zhú zhàng,kě lián xiāo jǐn dòu jiē huī。
喜君天上星辰次,赠我人间锦绣堆。xǐ jūn tiān shàng xīng chén cì,zèng wǒ rén jiān jǐn xiù duī。
小试平章和气动,他年台鼎要盐梅。xiǎo shì píng zhāng hé qì dòng,tā nián tái dǐng yào yán méi。

和衮子冰诗

曹彦约

畏折绵霜已不胜,加工寒里立威棱。wèi zhé mián shuāng yǐ bù shèng,jiā gōng hán lǐ lì wēi léng。
争明日月天无色,遏住江湖晓作层。zhēng míng rì yuè tiān wú sè,è zhù jiāng hú xiǎo zuò céng。
欲倚为山忧晛见,不如吟柱得诗能。yù yǐ wèi shān yōu xiàn jiàn,bù rú yín zhù dé shī néng。
规恢可但滹沱事,只任贤能也中兴。guī huī kě dàn hū tuó shì,zhǐ rèn xián néng yě zhōng xīng。

鹿鸣小集奉饯赴省诸公

曹彦约

便从场屋了经纶,看取朝家诏选抡。biàn cóng chǎng wū le jīng lún,kàn qǔ cháo jiā zhào xuǎn lūn。
天赋忠良须努力,人生温饱岂荣身。tiān fù zhōng liáng xū nǔ lì,rén shēng wēn bǎo qǐ róng shēn。
鼎来时事方忧国,到底儒冠不误人。dǐng lái shí shì fāng yōu guó,dào dǐ rú guān bù wù rén。
青紫拾来馀事耳,直应尊主庇斯民。qīng zǐ shí lái yú shì ěr,zhí yīng zūn zhǔ bì sī mín。

昌化朱浪潘子云汉臣季子也汉臣既物故持其季父圣与诗来因问堪村徐季登其健如昔昔戊戌省试后道出昌化馆于

曹彦约

朱浪山春啼杜鹃,溪南溪北刺舠船。zhū làng shān chūn tí dù juān,xī nán xī běi cì dāo chuán。
人生几度年三十,世路重逢事百千。rén shēng jǐ dù nián sān shí,shì lù zhòng féng shì bǎi qiān。
客已倦游今老矣,君须揖别故凄然。kè yǐ juàn yóu jīn lǎo yǐ,jūn xū yī bié gù qī rán。
从容有问居闲意,为说湖庄水一川。cóng róng yǒu wèn jū xián yì,wèi shuō hú zhuāng shuǐ yī chuān。