古诗词

清明日雨中同中甫子云二兄集湖上

韩元吉

莫辞冲雨湿春衣,要看湖山滴翠微。mò cí chōng yǔ shī chūn yī,yào kàn hú shān dī cuì wēi。
絮重欲飞堤柳暗,花寒无赖海棠稀。xù zhòng yù fēi dī liǔ àn,huā hán wú lài hǎi táng xī。
官忙未觉追游少,酝美犹堪尽醉归。guān máng wèi jué zhuī yóu shǎo,yùn měi yóu kān jǐn zuì guī。
屈指薰风来几日,绿荷簪水已依依。qū zhǐ xūn fēng lái jǐ rì,lǜ hé zān shuǐ yǐ yī yī。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

望卞山怀石林翁

韩元吉

卞山苕水共苍苍,中有先生万石堂。biàn shān sháo shuǐ gòng cāng cāng,zhōng yǒu xiān shēng wàn shí táng。
早岁英名类终贾,暮年眉寿到刘杨。zǎo suì yīng míng lèi zhōng jiǎ,mù nián méi shòu dào liú yáng。
人琴遂欲成千载,鸡酒犹能酹一觞。rén qín suì yù chéng qiān zài,jī jiǔ yóu néng lèi yī shāng。
身后遗编尚尘积,丰碑谁复付中郎。shēn hòu yí biān shàng chén jī,fēng bēi shuí fù fù zhōng láng。

游鹿田寺

韩元吉

路转崔嵬第一峰,两仙迎我度空蒙。lù zhuǎn cuī wéi dì yī fēng,liǎng xiān yíng wǒ dù kōng méng。
不知屦蹑青霄上,但觉身行绀雾中。bù zhī jù niè qīng xiāo shàng,dàn jué shēn xíng gàn wù zhōng。
陇麦正随高下绿,山花犹作浅深红。lǒng mài zhèng suí gāo xià lǜ,shān huā yóu zuò qiǎn shēn hóng。
极知灵运真任守,蜡屐穿林兴未穷。jí zhī líng yùn zhēn rèn shǒu,là jī chuān lín xīng wèi qióng。

同叶梦锡赵德庄游牛首山

韩元吉

不辞扶病触春寒,及此新晴一日闲。bù cí fú bìng chù chūn hán,jí cǐ xīn qíng yī rì xián。
云外经年见双阙,马头乘兴数前山。yún wài jīng nián jiàn shuāng quē,mǎ tóu chéng xīng shù qián shān。
清泉细酌巉岩上,佛窟同探紫翠间。qīng quán xì zhuó chán yán shàng,fú kū tóng tàn zǐ cuì jiān。
我亦无心话禅悦,衔花百鸟自飞还。wǒ yì wú xīn huà chán yuè,xián huā bǎi niǎo zì fēi hái。

宝林院次韩廷玉韵

韩元吉

山绕孤城水拍空,惜无残月照疏桐。shān rào gū chéng shuǐ pāi kōng,xī wú cán yuè zhào shū tóng。
江干云断夜来雨,木末凉生秋到风。jiāng gàn yún duàn yè lái yǔ,mù mò liáng shēng qiū dào fēng。
六代兴亡知寺古,老禅神异载碑丰。liù dài xīng wáng zhī sì gǔ,lǎo chán shén yì zài bēi fēng。
诗成极目苍茫里,惜别情怀醉梦中。shī chéng jí mù cāng máng lǐ,xī bié qíng huái zuì mèng zhōng。

会稽道中有感

韩元吉

稠红乱紫正芳菲,寒食青门客自归。chóu hóng luàn zǐ zhèng fāng fēi,hán shí qīng mén kè zì guī。
江上酒醒闻燕语,日斜睡足看花飞。jiāng shàng jiǔ xǐng wén yàn yǔ,rì xié shuì zú kàn huā fēi。
功名老去真何在,丘壑平生岂愿违。gōng míng lǎo qù zhēn hé zài,qiū hè píng shēng qǐ yuàn wéi。
尚喜系船探禹穴,稽山云淡雨霏霏。shàng xǐ xì chuán tàn yǔ xué,jī shān yún dàn yǔ fēi fēi。

九华道中

韩元吉

行人脚底不生尘,绝壁仙凡路已分。xíng rén jiǎo dǐ bù shēng chén,jué bì xiān fán lù yǐ fēn。
一水奔腾崖覆雪,九峰罗立岫填云。yī shuǐ bēn téng yá fù xuě,jiǔ fēng luó lì xiù tián yún。
谪仙才大三千首,国老谋深十万军。zhé xiān cái dà sān qiān shǒu,guó lǎo móu shēn shí wàn jūn。
莫对青山叹华发,丹砂未就又论文。mò duì qīng shān tàn huá fā,dān shā wèi jiù yòu lùn wén。

至日建德道中

韩元吉

圣皇初款帝中坛,羽檄交驰玉仗寒。shèng huáng chū kuǎn dì zhōng tán,yǔ xí jiāo chí yù zhàng hán。
佳节又看当警急,劳生底用较悲欢。jiā jié yòu kàn dāng jǐng jí,láo shēng dǐ yòng jiào bēi huān。
腐儒忧国成千虑,强敌窥人讵一端。fǔ rú yōu guó chéng qiān lǜ,qiáng dí kuī rén jù yī duān。
梦想淮南风雪里,可无消息报平安。mèng xiǎng huái nán fēng xuě lǐ,kě wú xiāo xī bào píng ān。

叶丞相最高亭

韩元吉

丞相园林景物繁,花亭那更得跻攀。chéng xiāng yuán lín jǐng wù fán,huā tíng nà gèng dé jī pān。
平看溪上千寻木,不数城南万叠山。píng kàn xī shàng qiān xún mù,bù shù chéng nán wàn dié shān。
歌舞恍如银汉外,笑谈常在碧云间。gē wǔ huǎng rú yín hàn wài,xiào tán cháng zài bì yún jiān。
醉酣欲问刘公客,百尺楼中亦汗颜。zuì hān yù wèn liú gōng kè,bǎi chǐ lóu zhōng yì hàn yán。

赏心亭

韩元吉

北风吹雨冷如秋,更上江干百尺楼。běi fēng chuī yǔ lěng rú qiū,gèng shàng jiāng gàn bǎi chǐ lóu。
琼树佳人闭黄壤,石城华屋变沧洲。qióng shù jiā rén bì huáng rǎng,shí chéng huá wū biàn cāng zhōu。
三峰已觉蓬莱近,二水真成汗漫游。sān fēng yǐ jué péng lái jìn,èr shuǐ zhēn chéng hàn màn yóu。
六代风光几人物,不妨拥鼻向南州。liù dài fēng guāng jǐ rén wù,bù fáng yōng bí xiàng nán zhōu。

重建极目亭

韩元吉

曲阑十里画屏开,气压凌歊百仞台。qū lán shí lǐ huà píng kāi,qì yā líng xiāo bǎi rèn tái。
不尽溪光空外见,无穷山色望中来。bù jǐn xī guāng kōng wài jiàn,wú qióng shān sè wàng zhōng lái。
旋规北槛栽新竹,更辟东窗对野梅。xuán guī běi kǎn zāi xīn zhú,gèng pì dōng chuāng duì yě méi。
老子兴来真不浅,清秋忍负十分杯。lǎo zi xīng lái zhēn bù qiǎn,qīng qiū rěn fù shí fēn bēi。

次韵张子仪仓司展翠亭

韩元吉

官事常忙心自闲,故应拄笏为西山。guān shì cháng máng xīn zì xián,gù yīng zhǔ hù wèi xī shān。
举头但觉来风月,著足何妨涉阓阛。jǔ tóu dàn jué lái fēng yuè,zhù zú hé fáng shè huì huán。
振廪功成聊共醉,追锋诏下合俱还。zhèn lǐn gōng chéng liáo gòng zuì,zhuī fēng zhào xià hé jù hái。
须知苍翠看无尽,输我岩居昼掩关。xū zhī cāng cuì kàn wú jǐn,shū wǒ yán jū zhòu yǎn guān。

晚登凌风亭戏作

韩元吉

咄咄真成了事痴,功名何在鬓霜垂。duō duō zhēn chéng le shì chī,gōng míng hé zài bìn shuāng chuí。
清谈安得如夷甫,佳句无劳发恺之。qīng tán ān dé rú yí fǔ,jiā jù wú láo fā kǎi zhī。
山色倚江秋更好,烟光连市晚偏宜。shān sè yǐ jiāng qiū gèng hǎo,yān guāng lián shì wǎn piān yí。
田园底许归能决,且撷黄花付酒卮。tián yuán dǐ xǔ guī néng jué,qiě xié huáng huā fù jiǔ zhī。

再至凌风亭

韩元吉

目尽西山落照边,危亭风景故依然。mù jǐn xī shān luò zhào biān,wēi tíng fēng jǐng gù yī rán。
重来身忝二千石,老去心惊十九年。zhòng lái shēn tiǎn èr qiān shí,lǎo qù xīn jīng shí jiǔ nián。
种柳已高丹槛外,栽花犹占绿窗前。zhǒng liǔ yǐ gāo dān kǎn wài,zāi huā yóu zhàn lǜ chuāng qián。
不堪素发纷垂领,还愧青春令尹贤。bù kān sù fā fēn chuí lǐng,hái kuì qīng chūn lìng yǐn xián。

题长春亭

韩元吉

一径清深不起尘,芳菲红紫意随人。yī jìng qīng shēn bù qǐ chén,fāng fēi hóng zǐ yì suí rén。
应知地胜无非景,但有花开即是春。yīng zhī dì shèng wú fēi jǐng,dàn yǒu huā kāi jí shì chūn。
萱草自随兰叶茂,棠花还与桂枝新。xuān cǎo zì suí lán yè mào,táng huā hái yǔ guì zhī xīn。
彩衣兄弟人生乐,莫惜支筇步武频。cǎi yī xiōng dì rén shēng lè,mò xī zhī qióng bù wǔ pín。

题苍筤亭

韩元吉

手种苍筤数百竿,筑亭相与枕书看。shǒu zhǒng cāng láng shù bǎi gān,zhù tíng xiāng yǔ zhěn shū kàn。
故知落落非春事,直有青青共岁寒。gù zhī luò luò fēi chūn shì,zhí yǒu qīng qīng gòng suì hán。
一壑自欣幽意足,三年独得此君欢。yī hè zì xīn yōu yì zú,sān nián dú dé cǐ jūn huān。
萧然风露千寻影,搔首哦诗独凭栏。xiāo rán fēng lù qiān xún yǐng,sāo shǒu ó shī dú píng lán。