古诗词

清明日雨中同中甫子云二兄集湖上

韩元吉

莫辞冲雨湿春衣,要看湖山滴翠微。mò cí chōng yǔ shī chūn yī,yào kàn hú shān dī cuì wēi。
絮重欲飞堤柳暗,花寒无赖海棠稀。xù zhòng yù fēi dī liǔ àn,huā hán wú lài hǎi táng xī。
官忙未觉追游少,酝美犹堪尽醉归。guān máng wèi jué zhuī yóu shǎo,yùn měi yóu kān jǐn zuì guī。
屈指薰风来几日,绿荷簪水已依依。qū zhǐ xūn fēng lái jǐ rì,lǜ hé zān shuǐ yǐ yī yī。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

次韵李子永见庆新居

韩元吉

旋移桐树占高冈,更喜松筠翠作行。xuán yí tóng shù zhàn gāo gāng,gèng xǐ sōng yún cuì zuò xíng。
檐外参差见林影,门前溶漾足溪光。yán wài cān chà jiàn lín yǐng,mén qián róng yàng zú xī guāng。
天涯留落还相识,地上经营岂太忙。tiān yá liú luò hái xiāng shí,dì shàng jīng yíng qǐ tài máng。
好事肯来三径在,已添篱菊待重阳。hǎo shì kěn lái sān jìng zài,yǐ tiān lí jú dài zhòng yáng。

次韵沈驹甫观石井

韩元吉

湖里鴐鹅亦洞天,最奇山下石坳泉。hú lǐ gē é yì dòng tiān,zuì qí shān xià shí ào quán。
一泓自觉寒光净,六月都无暑气煎。yī hóng zì jué hán guāng jìng,liù yuè dōu wú shǔ qì jiān。
清似锡峰藏雨露,迥如篁岭个风烟。qīng shì xī fēng cáng yǔ lù,jiǒng rú huáng lǐng gè fēng yān。
壁端旧乏骚人句,从此须君妙墨传。bì duān jiù fá sāo rén jù,cóng cǐ xū jūn miào mò chuán。

次韵王亚之来过横碧

韩元吉

君到层轩眼为宽,诸峰还得雨中看。jūn dào céng xuān yǎn wèi kuān,zhū fēng hái dé yǔ zhōng kàn。
岚光照座苍翠出,寺影拂波金碧寒。lán guāng zhào zuò cāng cuì chū,sì yǐng fú bō jīn bì hán。
诗兴岂妨随望极,秋声不柰起愁端。shī xīng qǐ fáng suí wàng jí,qiū shēng bù nài qǐ chóu duān。
相逢莫怪无樽酒,秀色崔嵬尚可餐。xiāng féng mò guài wú zūn jiǔ,xiù sè cuī wéi shàng kě cān。

次韵宋传道夜雨闻捷

韩元吉

松庭竹户野僧家,独坐荒斋到日斜。sōng tíng zhú hù yě sēng jiā,dú zuò huāng zhāi dào rì xié。
门外江风寒作雨,城头戍鼓夜啼鸦。mén wài jiāng fēng hán zuò yǔ,chéng tóu shù gǔ yè tí yā。
对床更欲论心事,拥褐还惊逼岁华。duì chuáng gèng yù lùn xīn shì,yōng hè hái jīng bī suì huá。
却忆巴山旧时语,梦回窗竹已生花。què yì bā shān jiù shí yǔ,mèng huí chuāng zhú yǐ shēng huā。

次韵宋传道夜雨闻捷

韩元吉

边地山川自汉家,蜂旗图画拂云斜。biān dì shān chuān zì hàn jiā,fēng qí tú huà fú yún xié。
江干战骑膺如虎,塞上神兵斧似鸦。jiāng gàn zhàn qí yīng rú hǔ,sāi shàng shén bīng fǔ shì yā。
羽檄故应烦号令,星车底用赋皇华。yǔ xí gù yīng fán hào lìng,xīng chē dǐ yòng fù huáng huá。
军声指日腾三捷,阵势他年本六花。jūn shēng zhǐ rì téng sān jié,zhèn shì tā nián běn liù huā。

再用前韵戏传道

韩元吉

空谷天寒翠袖遮,无人曾见玉钗斜。kōng gǔ tiān hán cuì xiù zhē,wú rén céng jiàn yù chāi xié。
诗成落日千寻竹,歌就残阳万点鸦。shī chéng luò rì qiān xún zhú,gē jiù cán yáng wàn diǎn yā。
妆额浅深知内样,舞衣裁剪胜京华。zhuāng é qiǎn shēn zhī nèi yàng,wǔ yī cái jiǎn shèng jīng huá。
自怜已作高唐梦,须信饥肠眼易花。zì lián yǐ zuò gāo táng mèng,xū xìn jī cháng yǎn yì huā。

次韵赵仲绩久雨夜坐有感二首

韩元吉

春云黯黯未成晴,落尽缃桃见紫荆。chūn yún àn àn wèi chéng qíng,luò jǐn xiāng táo jiàn zǐ jīng。
薄宦驰驱双鬓改,流年荏苒寸心惊。báo huàn chí qū shuāng bìn gǎi,liú nián rěn rǎn cùn xīn jīng。
幽花映水浅深色,啼鸟穿林高下声。yōu huā yìng shuǐ qiǎn shēn sè,tí niǎo chuān lín gāo xià shēng。
几许风光欠行乐,夜寒和雨听残更。jǐ xǔ fēng guāng qiàn xíng lè,yè hán hé yǔ tīng cán gèng。

次韵赵仲绩久雨夜坐有感二首

韩元吉

十日风斜雨更横,一春能得几新晴。shí rì fēng xié yǔ gèng héng,yī chūn néng dé jǐ xīn qíng。
便须蜡屐穿花去,莫惜障泥傍水行。biàn xū là jī chuān huā qù,mò xī zhàng ní bàng shuǐ xíng。
酒兴未妨随处发,诗狂剩判隔年程。jiǔ xīng wèi fáng suí chù fā,shī kuáng shèng pàn gé nián chéng。
醉来乞得西山药,仿佛云间吹凤笙。zuì lái qǐ dé xī shān yào,fǎng fú yún jiān chuī fèng shēng。

次韵张晋彦书事

韩元吉

举世诸兄事孔方,平生学易问归藏。jǔ shì zhū xiōng shì kǒng fāng,píng shēng xué yì wèn guī cáng。
渐欣过客知吾懒,未怪小儿如我长。jiàn xīn guò kè zhī wú lǎn,wèi guài xiǎo ér rú wǒ zhǎng。
鹤怨猿惊成底事,乌踆兔蹶自奔忙。hè yuàn yuán jīng chéng dǐ shì,wū cūn tù jué zì bēn máng。
便须耳热追行乐,更拟心斋得坐忘。biàn xū ěr rè zhuī xíng lè,gèng nǐ xīn zhāi dé zuò wàng。

次韵吴明可与史致道会饮牛渚

韩元吉

月出千山卷暮云,遥知玉节会江滨。yuè chū qiān shān juǎn mù yún,yáo zhī yù jié huì jiāng bīn。
便应击楫酬今日,不用然犀叹昔人。biàn yīng jī jí chóu jīn rì,bù yòng rán xī tàn xī rén。
烟外笛声谁送晚,水边花影自迎春。yān wài dí shēng shuí sòng wǎn,shuǐ biān huā yǐng zì yíng chūn。
风流三百年无此,况有清诗句法新。fēng liú sān bǎi nián wú cǐ,kuàng yǒu qīng shī jù fǎ xīn。

次韵徐应祺小楼

韩元吉

潋潋清波泊路衢,垂垂高柳对扶疏。liàn liàn qīng bō pō lù qú,chuí chuí gāo liǔ duì fú shū。
已知百尺楼堪卧,况有三重茅可居。yǐ zhī bǎi chǐ lóu kān wò,kuàng yǒu sān zhòng máo kě jū。
我老讵能赓鲍谢,君才端合绍严徐。wǒ lǎo jù néng gēng bào xiè,jūn cái duān hé shào yán xú。
直须座上千钟酒,浇起胸中万卷书。zhí xū zuò shàng qiān zhōng jiǔ,jiāo qǐ xiōng zhōng wàn juǎn shū。

次韵答沈明远

韩元吉

如君绝足向风尘,顾我宜为途路人。rú jūn jué zú xiàng fēng chén,gù wǒ yí wèi tú lù rén。
阿买八分时自笑,阮瞻三语讵能新。ā mǎi bā fēn shí zì xiào,ruǎn zhān sān yǔ jù néng xīn。
狂谈尚欲嘲风伯,妙笔真堪赋洛神。kuáng tán shàng yù cháo fēng bó,miào bǐ zhēn kān fù luò shén。
得酒相寻那厌数,醉归官长未应嗔。dé jiǔ xiāng xún nà yàn shù,zuì guī guān zhǎng wèi yīng chēn。

亚之出示其祖岐公墨迹及惠崇小景且和前韵复次答之

韩元吉

壁上春江万顷宽,锦囊遗墨幸重看。bì shàng chūn jiāng wàn qǐng kuān,jǐn náng yí mò xìng zhòng kàn。
功名世路真多畏,贫贱交盟敢自寒。gōng míng shì lù zhēn duō wèi,pín jiàn jiāo méng gǎn zì hán。
新有诗声见侯喜,尽摅怀抱得苏端。xīn yǒu shī shēng jiàn hóu xǐ,jǐn shū huái bào dé sū duān。
极知鼎食君家旧,未厌堆盘苜蓿餐。jí zhī dǐng shí jūn jiā jiù,wèi yàn duī pán mù xu cān。

新晴梅花可爱欲招明远少稷冻醪未熟

韩元吉

痴儿了事不能闲,犹喜骚人共往还。chī ér le shì bù néng xián,yóu xǐ sāo rén gòng wǎng hái。
岁晚真成废书史,雪晴那得负江山。suì wǎn zhēn chéng fèi shū shǐ,xuě qíng nà dé fù jiāng shān。
多情春与梅花厚,一醉天于我辈悭。duō qíng chūn yǔ méi huā hòu,yī zuì tiān yú wǒ bèi qiān。
剩作新诗催酒熟,曲池冰断水潺潺。shèng zuò xīn shī cuī jiǔ shú,qū chí bīng duàn shuǐ chán chán。

红梅

韩元吉

不随群艳竞年芳,独自施朱对雪霜。bù suí qún yàn jìng nián fāng,dú zì shī zhū duì xuě shuāng。
越女漫夸天下白,寿阳还作醉时妆。yuè nǚ màn kuā tiān xià bái,shòu yáng hái zuò zuì shí zhuāng。
半依修竹馀真态,错认夭桃有暗香。bàn yī xiū zhú yú zhēn tài,cuò rèn yāo táo yǒu àn xiāng。
月底瑶台清梦到,霓裳新换舞衣长。yuè dǐ yáo tái qīng mèng dào,ní shang xīn huàn wǔ yī zhǎng。