古诗词

再用前韵戏传道

韩元吉

空谷天寒翠袖遮,无人曾见玉钗斜。kōng gǔ tiān hán cuì xiù zhē,wú rén céng jiàn yù chāi xié。
诗成落日千寻竹,歌就残阳万点鸦。shī chéng luò rì qiān xún zhú,gē jiù cán yáng wàn diǎn yā。
妆额浅深知内样,舞衣裁剪胜京华。zhuāng é qiǎn shēn zhī nèi yàng,wǔ yī cái jiǎn shèng jīng huá。
自怜已作高唐梦,须信饥肠眼易花。zì lián yǐ zuò gāo táng mèng,xū xìn jī cháng yǎn yì huā。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

次韵赵公直题米元晖画轴

韩元吉

天际归云挟雨,江干乱木藏山。tiān jì guī yún xié yǔ,jiāng gàn luàn mù cáng shān。
耳冷似听萧瑟,眼明惊见孱颜。ěr lěng shì tīng xiāo sè,yǎn míng jīng jiàn càn yán。