古诗词

雪中从邢怀正乞酒

韩元吉

櫑具高拄颊,风尘客长安。léi jù gāo zhǔ jiá,fēng chén kè zhǎng ān。
长安不宜客,岁暮仍苦寒。zhǎng ān bù yí kè,suì mù réng kǔ hán。
夜闻阴风喧,晓看雪漫漫。yè wén yīn fēng xuān,xiǎo kàn xuě màn màn。
天公非恶剧,笑我貂裘单。tiān gōng fēi è jù,xiào wǒ diāo qiú dān。
坐令歌南山,白石空巑岏。zuò lìng gē nán shān,bái shí kōng cuán wán。
正不妨我啸,凭高事遐观。zhèng bù fáng wǒ xiào,píng gāo shì xiá guān。
四海同一云,更觉天地宽。sì hǎi tóng yī yún,gèng jué tiān dì kuān。
平湖发远景,松竹如龙鸾。píng hú fā yuǎn jǐng,sōng zhú rú lóng luán。
巉然两峰高,玉峙峨琼冠。chán rán liǎng fēng gāo,yù zhì é qióng guān。
缅怀邢公子,重城有家园。miǎn huái xíng gōng zi,zhòng chéng yǒu jiā yuán。
水石带林沼,幽亭厌云端。shuǐ shí dài lín zhǎo,yōu tíng yàn yún duān。
仙妆映疏梅,秀色若可餐。xiān zhuāng yìng shū méi,xiù sè ruò kě cān。
璇题散冰箸,晶盐贮牙盘。xuán tí sàn bīng zhù,jīng yán zhù yá pán。
清歌出绝唱,笔闲走波澜。qīng gē chū jué chàng,bǐ xián zǒu bō lán。
几欲泥君饮,持杯听幽兰。jǐ yù ní jūn yǐn,chí bēi tīng yōu lán。
君家碧琳腴,到手无复残。jūn jiā bì lín yú,dào shǒu wú fù cán。
正岂须羔儿,尚能追清欢。zhèng qǐ xū gāo ér,shàng néng zhuī qīng huān。
蹇驴不敢出,强作哦诗酸。jiǎn lǘ bù gǎn chū,qiáng zuò ó shī suān。
诗成不能寐,起舞清夜阑。shī chéng bù néng mèi,qǐ wǔ qīng yè lán。
傥可致曲生,当筑白玉坛。tǎng kě zhì qū shēng,dāng zhù bái yù tán。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

春日书事五首

韩元吉

晓猿夜鹤寂无生,春至山禽百种鸣。xiǎo yuán yè hè jì wú shēng,chūn zhì shān qín bǎi zhǒng míng。
步绕新泉聊洗耳,由来心与地俱清。bù rào xīn quán liáo xǐ ěr,yóu lái xīn yǔ dì jù qīng。

春日书事五首

韩元吉

极目亭边花定开,野棠山杏手亲栽。jí mù tíng biān huā dìng kāi,yě táng shān xìng shǒu qīn zāi。
春风拂槛知何似,应记刘郎两度来。chūn fēng fú kǎn zhī hé shì,yīng jì liú láng liǎng dù lái。

春日书事五首

韩元吉

忆上金华第一峰,相君官重酒樽同。yì shàng jīn huá dì yī fēng,xiāng jūn guān zhòng jiǔ zūn tóng。
梦寻绝壑谁重到,零落山桃小院风。mèng xún jué hè shuí zhòng dào,líng luò shān táo xiǎo yuàn fēng。

春日书事五首

韩元吉

溪边乱石蛟鼍卧,烟里千花锦绣围。xī biān luàn shí jiāo tuó wò,yān lǐ qiān huā jǐn xiù wéi。
记得年时作寒食,山桥吹笛雨中归。jì dé nián shí zuò hán shí,shān qiáo chuī dí yǔ zhōng guī。

晨兴

韩元吉

北窗松竹夜萧骚,诗就呼儿进浊醪。běi chuāng sōng zhú yè xiāo sāo,shī jiù hū ér jìn zhuó láo。
睡美不知新雨足,晓来南涧水声高。shuì měi bù zhī xīn yǔ zú,xiǎo lái nán jiàn shuǐ shēng gāo。

听雨

韩元吉

咿轧篮舆不计肩,五更残梦尚悠然。yī yà lán yú bù jì jiān,wǔ gèng cán mèng shàng yōu rán。
红油盖重听朝雨,却似西江坐钓船。hóng yóu gài zhòng tīng cháo yǔ,què shì xī jiāng zuò diào chuán。

题张几仲所藏醉道士图

韩元吉

何须坐客总能文,呼酒相逢日暮云。hé xū zuò kè zǒng néng wén,hū jiǔ xiāng féng rì mù yún。
醉倒尽如狂道士,夜归谁问故将军。zuì dào jǐn rú kuáng dào shì,yè guī shuí wèn gù jiāng jūn。

浙江观潮

韩元吉

江翻海涌势难平,鳌掷鹏鶱自不停。jiāng fān hǎi yǒng shì nán píng,áo zhì péng xiān zì bù tíng。
端为君王洗兵马,参旗井钺万雷霆。duān wèi jūn wáng xǐ bīng mǎ,cān qí jǐng yuè wàn léi tíng。

太湖秋晚

韩元吉

片帆几日下西风,湖色秋容暮霭中。piàn fān jǐ rì xià xī fēng,hú sè qiū róng mù ǎi zhōng。
买得鲈鱼吊张翰,卧听欸乃度垂虹。mǎi dé lú yú diào zhāng hàn,wò tīng āi nǎi dù chuí hóng。

海门斜照

韩元吉

云梦悬知八九吞,银山万叠涨天门。yún mèng xuán zhī bā jiǔ tūn,yín shān wàn dié zhǎng tiān mén。
长江日落鱼龙舞,古寺烟深鸟雀喧。zhǎng jiāng rì luò yú lóng wǔ,gǔ sì yān shēn niǎo què xuān。

武昌春色

韩元吉

樊山宫殿已成陈,烟雨阴晴到处春。fán shān gōng diàn yǐ chéng chén,yān yǔ yīn qíng dào chù chūn。
花柳不知兴废事,隔江相倚斗时新。huā liǔ bù zhī xīng fèi shì,gé jiāng xiāng yǐ dòu shí xīn。

七夕

韩元吉

银河翻浪拍空流,玉女停梭清露秋。yín hé fān làng pāi kōng liú,yù nǚ tíng suō qīng lù qiū。
天上一年真一日,人间风月自生愁。tiān shàng yī nián zhēn yī rì,rén jiān fēng yuè zì shēng chóu。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

恶复凶终事久知,岂知圣断不逾时。è fù xiōng zhōng shì jiǔ zhī,qǐ zhī shèng duàn bù yú shí。
小儒未叹周南滞,但喜逢人敢说诗。xiǎo rú wèi tàn zhōu nán zhì,dàn xǐ féng rén gǎn shuō shī。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

桓温将死谢安起,霍氏初除魏相来。huán wēn jiāng sǐ xiè ān qǐ,huò shì chū chú wèi xiāng lái。
谁与圣君安大业,巍巍廊庙可无材。shuí yǔ shèng jūn ān dà yè,wēi wēi láng miào kě wú cái。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

圣朝遂失诛元载,公议犹能去霍山。shèng cháo suì shī zhū yuán zài,gōng yì yóu néng qù huò shān。
落胆徒闻温御史,不知睿意在群奸。luò dǎn tú wén wēn yù shǐ,bù zhī ruì yì zài qún jiān。