古诗词

陆务观寄著色山水屏

韩元吉

我居面山俯潺湲,凭轩卧牖皆见山。wǒ jū miàn shān fǔ chán yuán,píng xuān wò yǒu jiē jiàn shān。
山光水影入怀袖,秀色爽气非人寰。shān guāng shuǐ yǐng rù huái xiù,xiù sè shuǎng qì fēi rén huán。
故人怜我新结屋,犹恐看山未能足。gù rén lián wǒ xīn jié wū,yóu kǒng kàn shān wèi néng zú。
丹青写作何许图,不碍闭门聊纵目。dān qīng xiě zuò hé xǔ tú,bù ài bì mén liáo zòng mù。
千峰缭绕生白云,小舟荡漾横江滨。qiān fēng liáo rào shēng bái yún,xiǎo zhōu dàng yàng héng jiāng bīn。
楼台高下出兰若,杳渺似有钟磬闻。lóu tái gāo xià chū lán ruò,yǎo miǎo shì yǒu zhōng qìng wén。
坐惊岩壑环四壁,寥落高秋变春色。zuò jīng yán hè huán sì bì,liáo luò gāo qiū biàn chūn sè。
方壶瀛洲远不隔,武陵桃花定谁识。fāng hú yíng zhōu yuǎn bù gé,wǔ líng táo huā dìng shuí shí。
君不见韦侯绝笔画古松,黑雨白日摧虬龙。jūn bù jiàn wéi hóu jué bǐ huà gǔ sōng,hēi yǔ bái rì cuī qiú lóng。
杜陵老翁三叹息,况有山木洪涛风。dù líng lǎo wēng sān tàn xī,kuàng yǒu shān mù hóng tāo fēng。
又不见玉堂真仙草诏罢,静爱春山郭熙画。yòu bù jiàn yù táng zhēn xiān cǎo zhào bà,jìng ài chūn shān guō xī huà。
文章信美身不闲,青嶂白波眼中借。wén zhāng xìn měi shēn bù xián,qīng zhàng bái bō yǎn zhōng jiè。
我今乘间身未衰,杖藜独步哦新诗。wǒ jīn chéng jiān shēn wèi shuāi,zhàng lí dú bù ó xīn shī。
出门见山入见画,佳兴自喜来无时。chū mén jiàn shān rù jiàn huà,jiā xīng zì xǐ lái wú shí。
卧龙山腰镜湖尾,知有高斋照清泚。wò lóng shān yāo jìng hú wěi,zhī yǒu gāo zhāi zhào qīng cǐ。
功名逼子未得休,归坐玉堂应记此。gōng míng bī zi wèi dé xiū,guī zuò yù táng yīng jì cǐ。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

次韵赵公直题米元晖画轴

韩元吉

天际归云挟雨,江干乱木藏山。tiān jì guī yún xié yǔ,jiāng gàn luàn mù cáng shān。
耳冷似听萧瑟,眼明惊见孱颜。ěr lěng shì tīng xiāo sè,yǎn míng jīng jiàn càn yán。