古诗词

答野渡垫宾并其子和篇

卫宗武

唐人尚五言,秀句推柳塘。táng rén shàng wǔ yán,xiù jù tuī liǔ táng。
复有善鸣者,鸡鸣传远商。fù yǒu shàn míng zhě,jī míng chuán yuǎn shāng。
氏名几百载,郁若兰芷香。shì míng jǐ bǎi zài,yù ruò lán zhǐ xiāng。
诗来破馀暑,如挹风露凉。shī lái pò yú shǔ,rú yì fēng lù liáng。
芬敷富辞藻,鲜碧逾丛篁。fēn fū fù cí zǎo,xiān bì yú cóng huáng。
铺张几案间,蔚为前修光。pù zhāng jǐ àn jiān,wèi wèi qián xiū guāng。
读之律吕谐,击拊鸟声锵。dú zhī lǜ lǚ xié,jī fǔ niǎo shēng qiāng。
可踵翰林白,未逊太史黄。kě zhǒng hàn lín bái,wèi xùn tài shǐ huáng。
东屏斯文主,书传撑满肠。dōng píng sī wén zhǔ,shū chuán chēng mǎn cháng。
固宜苏门客,而有晁与张。gù yí sū mén kè,ér yǒu cháo yǔ zhāng。
岂但如昔人,风雅能补亡。qǐ dàn rú xī rén,fēng yǎ néng bǔ wáng。
胸中千万篇,浩若五谷穰。xiōng zhōng qiān wàn piān,hào ruò wǔ gǔ ráng。
况复有小坡,气习遗膏粱。kuàng fù yǒu xiǎo pō,qì xí yí gāo liáng。
书林惟日涉,艺圃无时荒。shū lín wéi rì shè,yì pǔ wú shí huāng。
内有芳润融,外蔑声色戕。nèi yǒu fāng rùn róng,wài miè shēng sè qiāng。
篇章虽后至,岩菊擅晚芳。piān zhāng suī hòu zhì,yán jú shàn wǎn fāng。
又类秋芙蕖,水镜临夕阳。yòu lèi qiū fú qú,shuǐ jìng lín xī yáng。
顾惟糠秕扬,凛负荆棘芒。gù wéi kāng bǐ yáng,lǐn fù jīng jí máng。
叹予以诗隐,货药犹韩康。tàn yǔ yǐ shī yǐn,huò yào yóu hán kāng。
何时天朗清,共泛兰亭觞。hé shí tiān lǎng qīng,gòng fàn lán tíng shāng。

卫宗武

卫宗武约公元?年至一二八九年字洪父,(一作淇父)自号九山,嘉兴华亭人。生年不详,卒于元世祖至元二十六年。淳佑间历官尚书郎,出知常州。罢官闲居三十余载,以诗丈自娱。宋亡,不仕。宗武著有《秋声集》八卷,《国史经籍志》传于世。诗文气韵冲澹,有萧然自得之趣。 卫宗武的作品>>

猜您喜欢

挽悟悦师二章

卫宗武

契合岂前因,交情淡愈真。qì hé qǐ qián yīn,jiāo qíng dàn yù zhēn。
开缄疑晋帖,赓句逼唐人。kāi jiān yí jìn tiē,gēng jù bī táng rén。
高著棋空局,清谈案积尘。gāo zhù qí kōng jú,qīng tán àn jī chén。
满襟挥老泪,释友更谁亲。mǎn jīn huī lǎo lèi,shì yǒu gèng shuí qīn。

至霅白莞泽步入唐村

卫宗武

舍舟而从陆,逦迤步巑岏。shě zhōu ér cóng lù,lǐ yí bù cuán wán。
绿畦平野宽,青嶂四面还。lǜ qí píng yě kuān,qīng zhàng sì miàn hái。
春容千万状,平挹跬步间。chūn róng qiān wàn zhuàng,píng yì kuǐ bù jiān。
行行二十里,窈窕入我山。xíng xíng èr shí lǐ,yǎo tiǎo rù wǒ shān。
故山迎故人,禽鸟俱欢颜。gù shān yíng gù rén,qín niǎo jù huān yán。
清泉响琚佩,列峰拥髻鬟。qīng quán xiǎng jū pèi,liè fēng yōng jì huán。
回视尘嚣廛,相去隔几关。huí shì chén xiāo chán,xiāng qù gé jǐ guān。
幽谷多白云,可与相对闲。yōu gǔ duō bái yún,kě yǔ xiāng duì xián。
不妨自吟哦,但恐好句悭。bù fáng zì yín ó,dàn kǒng hǎo jù qiān。
更须穷胜事,尚喜两脚顽。gèng xū qióng shèng shì,shàng xǐ liǎng jiǎo wán。
皇皇欲何之,并游当忘还。huáng huáng yù hé zhī,bìng yóu dāng wàng hái。

耕渔处

卫宗武

清涟万顷渟为湖,湛湛一镜涵太虚。qīng lián wàn qǐng tíng wèi hú,zhàn zhàn yī jìng hán tài xū。
其旁鳞次田莓莓,四望沃若皆膏腴。qí páng lín cì tián méi méi,sì wàng wò ruò jiē gāo yú。
蔬畦麦陇间碧树,洲蘋岸蓼连平芜。shū qí mài lǒng jiān bì shù,zhōu píng àn liǎo lián píng wú。
水村落照晚钟寺,中有一山成画图。shuǐ cūn luò zhào wǎn zhōng sì,zhōng yǒu yī shān chéng huà tú。
郑谷无此宽闲野,严濑无此浩渺区。zhèng gǔ wú cǐ kuān xián yě,yán lài wú cǐ hào miǎo qū。
更于何所堪下钓,更于何所堪荷锄。gèng yú hé suǒ kān xià diào,gèng yú hé suǒ kān hé chú。
谁与卜筑于此居,峨然其冠孔氏徒。shuí yǔ bo zhù yú cǐ jū,é rán qí guān kǒng shì tú。
时哉不偶堪遁世,垂缗把耒以自娱。shí zāi bù ǒu kān dùn shì,chuí mín bǎ lěi yǐ zì yú。
兴来风月入吟啸,错落吐出鲛盘珠。xīng lái fēng yuè rù yín xiào,cuò luò tǔ chū jiāo pán zhū。
人惟内省有足乐,眇视外物刍狗如。rén wéi nèi shěng yǒu zú lè,miǎo shì wài wù chú gǒu rú。
膏粱于此且不愿,况为鳣鲔而施罛。gāo liáng yú cǐ qiě bù yuàn,kuàng wèi zhān wěi ér shī gū。
则知之子命名者,是特寄意耕与渔。zé zhī zhī zi mìng míng zhě,shì tè jì yì gēng yǔ yú。
岂亦伯成子高之在野,庄周濠上之观鱼。qǐ yì bó chéng zi gāo zhī zài yě,zhuāng zhōu háo shàng zhī guān yú。