古诗词

和野渡为青溪赋

卫宗武

好士不论亲与疏,绝甘分少宁求馀。hǎo shì bù lùn qīn yǔ shū,jué gān fēn shǎo níng qiú yú。
孔程一见便倾盖,欢如故旧其非欤。kǒng chéng yī jiàn biàn qīng gài,huān rú gù jiù qí fēi yú。
世多奇俊无南北,平昔可曾致佳客。shì duō qí jùn wú nán běi,píng xī kě céng zhì jiā kè。
吾乡良友无出君,二仲之交犹欠一。wú xiāng liáng yǒu wú chū jūn,èr zhòng zhī jiāo yóu qiàn yī。
青溪人瑞名闻扬,剑气上射牛斗光。qīng xī rén ruì míng wén yáng,jiàn qì shàng shè niú dòu guāng。
淋漓笔下走风雨,其势浩浩声浪浪。lín lí bǐ xià zǒu fēng yǔ,qí shì hào hào shēng làng làng。
双鹄俱堪侪野鹤,宜与翱翔天地廓。shuāng gǔ jù kān chái yě hè,yí yǔ áo xiáng tiān dì kuò。
一为羁羽一仝巢,羁者飞来慰寥寞。yī wèi jī yǔ yī tóng cháo,jī zhě fēi lái wèi liáo mò。
人生遇合天实为,远方朋来从尔思。rén shēng yù hé tiān shí wèi,yuǎn fāng péng lái cóng ěr sī。
但亲益友非损友,何间新知与旧知。dàn qīn yì yǒu fēi sǔn yǒu,hé jiān xīn zhī yǔ jiù zhī。
吾侪气臭在投合,有来馆粲须延纳。wú chái qì chòu zài tóu hé,yǒu lái guǎn càn xū yán nà。
不妨北海常开樽,岂但休源乃施榻。bù fáng běi hǎi cháng kāi zūn,qǐ dàn xiū yuán nǎi shī tà。
我家有竹门可款,植此不徒悦俗眼。wǒ jiā yǒu zhú mén kě kuǎn,zhí cǐ bù tú yuè sú yǎn。
批风抹月待嘉宾,绝胜肉食供朝晚。pī fēng mǒ yuè dài jiā bīn,jué shèng ròu shí gōng cháo wǎn。
嵇吕交情虽似漆,千里相遇难再得。jī lǚ jiāo qíng suī shì qī,qiān lǐ xiāng yù nán zài dé。
何如耆俊里社仝,时得亲薰才学识。hé rú qí jùn lǐ shè tóng,shí dé qīn xūn cái xué shí。

卫宗武

卫宗武约公元?年至一二八九年字洪父,(一作淇父)自号九山,嘉兴华亭人。生年不详,卒于元世祖至元二十六年。淳佑间历官尚书郎,出知常州。罢官闲居三十余载,以诗丈自娱。宋亡,不仕。宗武著有《秋声集》八卷,《国史经籍志》传于世。诗文气韵冲澹,有萧然自得之趣。 卫宗武的作品>>

猜您喜欢

为慈上人赋云溪

卫宗武

白衣苍狗任从渠,不碍波涵一太虚。bái yī cāng gǒu rèn cóng qú,bù ài bō hán yī tài xū。
雅契高僧方寸地,卷舒流止自如如。yǎ qì gāo sēng fāng cùn dì,juǎn shū liú zhǐ zì rú rú。

和象翁绝句

卫宗武

春花色色俱成梦,夏实累累结满枝。chūn huā sè sè jù chéng mèng,xià shí lèi lèi jié mǎn zhī。
独有葵榴媚清昼,薰风时度五弦诗。dú yǒu kuí liú mèi qīng zhòu,xūn fēng shí dù wǔ xián shī。

和象翁绝句

卫宗武

恰好轩窗傍竹开,绝胜舞榭与歌台。qià hǎo xuān chuāng bàng zhú kāi,jué shèng wǔ xiè yǔ gē tái。
枞枞甲刃丈夫立,弹压炎威不敢来。cōng cōng jiǎ rèn zhàng fū lì,dàn yā yán wēi bù gǎn lái。

和象翁绝句

卫宗武

舟行必水陆行车,此地无桑只种麻。zhōu xíng bì shuǐ lù xíng chē,cǐ dì wú sāng zhǐ zhǒng má。
安得野蚕生活万,化成丝茧遍家家。ān dé yě cán shēng huó wàn,huà chéng sī jiǎn biàn jiā jiā。

和象翁绝句

卫宗武

浮生一梦寄南柯,乌兔双驰迅若梭。fú shēng yī mèng jì nán kē,wū tù shuāng chí xùn ruò suō。
世事如棋知几变,救时无著奈时何。shì shì rú qí zhī jǐ biàn,jiù shí wú zhù nài shí hé。

和丹岩

卫宗武

芳事从今鼎鼎来,看看花片扑楼台。fāng shì cóng jīn dǐng dǐng lái,kàn kàn huā piàn pū lóu tái。
一和既盎寒如扫,锦绣香中图画开。yī hé jì àng hán rú sǎo,jǐn xiù xiāng zhōng tú huà kāi。

和丹岩

卫宗武

玉女裁花撒碎琼,寒威凛凛压山屏。yù nǚ cái huā sā suì qióng,hán wēi lǐn lǐn yā shān píng。
消残犹自炫天巧,点缀裙腰一半青。xiāo cán yóu zì xuàn tiān qiǎo,diǎn zhuì qún yāo yī bàn qīng。

和丹岩

卫宗武

绛帷深密障严霜,衿佩芬芳聚一堂。jiàng wéi shēn mì zhàng yán shuāng,jīn pèi fēn fāng jù yī táng。
竹外琅琅听春诵,咿唔声里带诗香。zhú wài láng láng tīng chūn sòng,yī wú shēng lǐ dài shī xiāng。

和丹岩

卫宗武

一片花飞未减春,方来赪紫盖如云。yī piàn huā fēi wèi jiǎn chūn,fāng lái chēng zǐ gài rú yún。
新晴剩拟扶鸠杖,试探芳辰有几分。xīn qíng shèng nǐ fú jiū zhàng,shì tàn fāng chén yǒu jǐ fēn。

和丹岩

卫宗武

馀寒威压皑浮琼,粉黛群空欠肉屏。yú hán wēi yā ái fú qióng,fěn dài qún kōng qiàn ròu píng。
欲着春衫忆纤手,不劳陆展染青青。yù zhe chūn shān yì xiān shǒu,bù láo lù zhǎn rǎn qīng qīng。

山行

卫宗武

曲波岸岸浮清屿,绿树村村间野花。qū bō àn àn fú qīng yǔ,lǜ shù cūn cūn jiān yě huā。
一望川原春冉冉,断霞残照落栖鸦。yī wàng chuān yuán chūn rǎn rǎn,duàn xiá cán zhào luò qī yā。

山行

卫宗武

野芳未放青春去,林鸟长随白日闲。yě fāng wèi fàng qīng chūn qù,lín niǎo zhǎng suí bái rì xián。
山色殢人归未得,杖藜日日扣松关。shān sè tì rén guī wèi dé,zhàng lí rì rì kòu sōng guān。

山行

卫宗武

麦畦桑陇夹蔬花,远水晖晖日欲斜。mài qí sāng lǒng jiā shū huā,yuǎn shuǐ huī huī rì yù xié。
一片野光涵列岫,翠微深处有人家。yī piàn yě guāng hán liè xiù,cuì wēi shēn chù yǒu rén jiā。

山行

卫宗武

古寺僧窗借榻眠,桑柔柳暗乍晴天。gǔ sì sēng chuāng jiè tà mián,sāng róu liǔ àn zhà qíng tiān。
梦残一枕春酲醒,木杪钟声破晓烟。mèng cán yī zhěn chūn chéng xǐng,mù miǎo zhōng shēng pò xiǎo yān。

山行

卫宗武

乐天不废空门友,杜老犹交赞上人。lè tiān bù fèi kōng mén yǒu,dù lǎo yóu jiāo zàn shàng rén。
茶灶笔床时一到,研谭尽日与僧亲。chá zào bǐ chuáng shí yī dào,yán tán jǐn rì yǔ sēng qīn。