古诗词

和催雪

卫宗武

我欲问天天穹窿,岁卜其有于岁终。wǒ yù wèn tiān tiān qióng lóng,suì bo qí yǒu yú suì zhōng。
胡然玄律欲遒尽,燠乎一岁融而冲。hú rán xuán lǜ yù qiú jǐn,yù hū yī suì róng ér chōng。
冻肤未起玉楼粟,寒力尚怯珠槽红。dòng fū wèi qǐ yù lóu sù,hán lì shàng qiè zhū cáo hóng。
腊前三见瑞盈尺,九土斯农之望同。là qián sān jiàn ruì yíng chǐ,jiǔ tǔ sī nóng zhī wàng tóng。
冱寒虽以云布濩,合影尚欠宵通胧。hù hán suī yǐ yún bù huò,hé yǐng shàng qiàn xiāo tōng lóng。
梁园徒聚为赋客,灞桥更误能诗翁。liáng yuán tú jù wèi fù kè,bà qiáo gèng wù néng shī wēng。
倩谁剪下银潢水,六花人代天施工。qiàn shuí jiǎn xià yín huáng shuǐ,liù huā rén dài tiān shī gōng。
不必作威藉风伯,不必布势劳丰隆。bù bì zuò wēi jí fēng bó,bù bì bù shì láo fēng lóng。
预占多稼满周亩,首验小麦连崆峒。yù zhàn duō jià mǎn zhōu mǔ,shǒu yàn xiǎo mài lián kōng dòng。
尝闻玉妃从者万,要看羽卫来仙宫。cháng wén yù fēi cóng zhě wàn,yào kàn yǔ wèi lái xiān gōng。
未多刘子比西阆,抑陋卫人歌北风。wèi duō liú zi bǐ xī láng,yì lòu wèi rén gē běi fēng。
撑肠吐出冰雪句,清辉交映弥寒空。chēng cháng tǔ chū bīng xuě jù,qīng huī jiāo yìng mí hán kōng。
列岑银铸增突兀,千林楮刻森玲珑。liè cén yín zhù zēng tū wù,qiān lín chǔ kè sēn líng lóng。
瑶芝一望千万顷,不辨田上田中中。yáo zhī yī wàng qiān wàn qǐng,bù biàn tián shàng tián zhōng zhōng。
忆昔腊霙点予须,至今皓首如飞蓬。yì xī là yīng diǎn yǔ xū,zhì jīn hào shǒu rú fēi péng。
自怜老朽难用世,只堪把耒勤农功。zì lián lǎo xiǔ nán yòng shì,zhǐ kān bǎ lěi qín nóng gōng。
行天须见度有马,入地庶使潜无螽。xíng tiān xū jiàn dù yǒu mǎ,rù dì shù shǐ qián wú zhōng。
年丰常愿颂秋报,岂止击壤歌三农。nián fēng cháng yuàn sòng qiū bào,qǐ zhǐ jī rǎng gē sān nóng。

卫宗武

卫宗武约公元?年至一二八九年字洪父,(一作淇父)自号九山,嘉兴华亭人。生年不详,卒于元世祖至元二十六年。淳佑间历官尚书郎,出知常州。罢官闲居三十余载,以诗丈自娱。宋亡,不仕。宗武著有《秋声集》八卷,《国史经籍志》传于世。诗文气韵冲澹,有萧然自得之趣。 卫宗武的作品>>

猜您喜欢

月集呼声妓不至野渡于觞末俾赋诗以纪初集

卫宗武

真率盟齐喜有初,崇觞载俎志交孚。zhēn lǜ méng qí xǐ yǒu chū,chóng shāng zài zǔ zhì jiāo fú。
共披白帢俱沾醉,独惜红裙不受呼。gòng pī bái qià jù zhān zuì,dú xī hóng qún bù shòu hū。
拟洛耆英宜有咏,班唐九老可成图。nǐ luò qí yīng yí yǒu yǒng,bān táng jiǔ lǎo kě chéng tú。
从今胜集循环举,岁岁毋令此意辜。cóng jīn shèng jí xún huán jǔ,suì suì wú lìng cǐ yì gū。

清明前有远役呈野渡

卫宗武

月集相期在后旬,料应主席不寒盟。yuè jí xiāng qī zài hòu xún,liào yīng zhǔ xí bù hán méng。
方思北陆催行色,又为东风问客程。fāng sī běi lù cuī xíng sè,yòu wèi dōng fēng wèn kè chéng。
鼓楫欲随芳草去,传杯须待绿阴成。gǔ jí yù suí fāng cǎo qù,chuán bēi xū dài lǜ yīn chéng。
姑苏城外春光老,还许同舟载友生。gū sū chéng wài chūn guāng lǎo,hái xǔ tóng zhōu zài yǒu shēng。

清明前呈文几

卫宗武

此月才过禊事修,芳辰冉冉逝如流。cǐ yuè cái guò xì shì xiū,fāng chén rǎn rǎn shì rú liú。
牡丹开了寒应尽,燕子归来春又休。mǔ dān kāi le hán yīng jǐn,yàn zi guī lái chūn yòu xiū。
衰鬓难将新绿染,颦眉岂为落红愁。shuāi bìn nán jiāng xīn lǜ rǎn,pín méi qǐ wèi luò hóng chóu。
劳生扰扰何时足,已拟抛家理钓舟。láo shēng rǎo rǎo hé shí zú,yǐ nǐ pāo jiā lǐ diào zhōu。

清明前呈南塘

卫宗武

晚景凄凉事事休,与波上下任沉浮。wǎn jǐng qī liáng shì shì xiū,yǔ bō shàng xià rèn chén fú。
花辰岁岁惟添老,榆火春春不改愁。huā chén suì suì wéi tiān lǎo,yú huǒ chūn chūn bù gǎi chóu。
几曲画屏新绿暗,一川流玉落红稠。jǐ qū huà píng xīn lǜ àn,yī chuān liú yù luò hóng chóu。
出门有碍家无累,水北山南负胜游。chū mén yǒu ài jiā wú lèi,shuǐ běi shān nán fù shèng yóu。

次华谷咏梅韵

卫宗武

宜烟宜雨更宜晴,竹底何妨枝带横。yí yān yí yǔ gèng yí qíng,zhú dǐ hé fáng zhī dài héng。
雅致耻随春富贵,英姿不怕月分明。yǎ zhì chǐ suí chūn fù guì,yīng zī bù pà yuè fēn míng。
吟边兴动诗添韵,醉里香传梦亦清。yín biān xīng dòng shī tiān yùn,zuì lǐ xiāng chuán mèng yì qīng。
一自孤山题品后,此花标格孰能名。yī zì gū shān tí pǐn hòu,cǐ huā biāo gé shú néng míng。

次韵咏梅

卫宗武

直疑姑射地行仙,绰约如临几案前。zhí yí gū shè dì xíng xiān,chuò yuē rú lín jǐ àn qián。
和竹半攲能去俗,与兰并列盍饶先。hé zhú bàn qī néng qù sú,yǔ lán bìng liè hé ráo xiān。
林间姿艳同霜洁,窗下精神待月传。lín jiān zī yàn tóng shuāng jié,chuāng xià jīng shén dài yuè chuán。
剩欲栽培为老伴,相亲日日在吟边。shèng yù zāi péi wèi lǎo bàn,xiāng qīn rì rì zài yín biān。

又和咏梅

卫宗武

逸气飘飘似欲仙,不论茅舍玉堂前。yì qì piāo piāo shì yù xiān,bù lùn máo shě yù táng qián。
众芳无此风神秀,十友推为行辈先。zhòng fāng wú cǐ fēng shén xiù,shí yǒu tuī wèi xíng bèi xiān。
佳实尚堪为世用,香名更喜有诗传。jiā shí shàng kān wèi shì yòng,xiāng míng gèng xǐ yǒu shī chuán。
萧萧白发差同色,也欲拈花上鬓边。xiāo xiāo bái fā chà tóng sè,yě yù niān huā shàng bìn biān。

又和咏梅

卫宗武

几回渴想此癯仙,谁为招邀倏在前。jǐ huí kě xiǎng cǐ qú xiān,shuí wèi zhāo yāo shū zài qián。
明艳弗为诸垢染,孤标独出众芳先。míng yàn fú wèi zhū gòu rǎn,gū biāo dú chū zhòng fāng xiān。
不矜颜色自奇绝,绰有馨香祇暗传。bù jīn yán sè zì qí jué,chuò yǒu xīn xiāng qí àn chuán。
空想名园千树发,何时持酒向花边。kōng xiǎng míng yuán qiān shù fā,hé shí chí jiǔ xiàng huā biān。

晓枕追记山梅

卫宗武

高眠纸帐思无尘,祇忆冰花入梦频。gāo mián zhǐ zhàng sī wú chén,qí yì bīng huā rù mèng pín。
斜倚溪山独标致,明分霜月倍精神。xié yǐ xī shān dú biāo zhì,míng fēn shuāng yuè bèi jīng shén。
瑞才六出先呈腊,香压群芳不敢春。ruì cái liù chū xiān chéng là,xiāng yā qún fāng bù gǎn chūn。
今古骚翁题不尽,孤山续笔属何人。jīn gǔ sāo wēng tí bù jǐn,gū shān xù bǐ shǔ hé rén。

蟠梅

卫宗武

妙制成春春未知,园工自出一家机。miào zhì chéng chūn chūn wèi zhī,yuán gōng zì chū yī jiā jī。
折旋夭矫龙蛇势,缭绕缤纷蛾蝶围。zhé xuán yāo jiǎo lóng shé shì,liáo rào bīn fēn é dié wéi。
烟篆不生腾剩馥,月痕相倚炫清辉。yān zhuàn bù shēng téng shèng fù,yuè hén xiāng yǐ xuàn qīng huī。
西城纤巧仍如旧,祇慨梨云昨梦非。xī chéng xiān qiǎo réng rú jiù,qí kǎi lí yún zuó mèng fēi。

咏野渡香片蟠梅

卫宗武

一瓣生香独傲寒,此梅难并众梅看。yī bàn shēng xiāng dú ào hán,cǐ méi nán bìng zhòng méi kàn。
明眸玉雪层层积,蜕骨蛟龙曲曲蟠。míng móu yù xuě céng céng jī,tuì gǔ jiāo lóng qū qū pán。
巧若天成经岁远,移来地阔占春宽。qiǎo ruò tiān chéng jīng suì yuǎn,yí lái dì kuò zhàn chūn kuān。
老夫犹未识花面,觅句含毫作是观。lǎo fū yóu wèi shí huā miàn,mì jù hán háo zuò shì guān。

为僧赋梅庭

卫宗武

奇绝生春五出花,僧居著此境尤嘉。qí jué shēng chūn wǔ chū huā,sēng jū zhù cǐ jìng yóu jiā。
一方寒月浸清影,几度春风生素华。yī fāng hán yuè jìn qīng yǐng,jǐ dù chūn fēng shēng sù huá。
何必江头千树暗,未如屋角数枝斜。hé bì jiāng tóu qiān shù àn,wèi rú wū jiǎo shù zhī xié。
翻经觅句无尘事,坐对尤宜雪煮茶。fān jīng mì jù wú chén shì,zuò duì yóu yí xuě zhǔ chá。

牡丹

卫宗武

淑景骎骎到牡丹,探芳日日倚楹栏。shū jǐng qīn qīn dào mǔ dān,tàn fāng rì rì yǐ yíng lán。
巧心吐出黄金缕,腴脸开成紫玉盘。qiǎo xīn tǔ chū huáng jīn lǚ,yú liǎn kāi chéng zǐ yù pán。
春晚有花飞欲尽,山中此种得应难。chūn wǎn yǒu huā fēi yù jǐn,shān zhōng cǐ zhǒng dé yīng nán。
便须收拾归囊锦,更酌清尊仔细看。biàn xū shōu shí guī náng jǐn,gèng zhuó qīng zūn zǎi xì kàn。

巨室遗牡丹有作

卫宗武

几年有负倾城艳,惭愧今朝对洛花。jǐ nián yǒu fù qīng chéng yàn,cán kuì jīn cháo duì luò huā。
忆昔富文同胜集,慨今姚魏属谁家。yì xī fù wén tóng shèng jí,kǎi jīn yáo wèi shǔ shuí jiā。
赏心不作园林想,过眼聊为几席华。shǎng xīn bù zuò yuán lín xiǎng,guò yǎn liáo wèi jǐ xí huá。
回首一年春又了,绿阴芳草接天涯。huí shǒu yī nián chūn yòu le,lǜ yīn fāng cǎo jiē tiān yá。

巨室遗牡丹有作

卫宗武

殿春名谱压群葩,汲水金铜满贮花。diàn chūn míng pǔ yā qún pā,jí shuǐ jīn tóng mǎn zhù huā。
无地栽培娱老境,有风吹送到儿家。wú dì zāi péi yú lǎo jìng,yǒu fēng chuī sòng dào ér jiā。
娇容粉薄雨含沐,丰脸杯醺日绚华。jiāo róng fěn báo yǔ hán mù,fēng liǎn bēi xūn rì xuàn huá。
花卒还荣人莫少,芳辰来往岁无涯。huā zú hái róng rén mò shǎo,fāng chén lái wǎng suì wú yá。