古诗词

为湖州赵村净妙庵主僧赋

卫宗武

自披五戒如来佛,十年面壁坐天目。zì pī wǔ jiè rú lái fú,shí nián miàn bì zuò tiān mù。
归来满袖唯白云,徒得声名喧世俗。guī lái mǎn xiù wéi bái yún,tú dé shēng míng xuān shì sú。
碧玉嶙峋烟雾堆,凿开混沌架突兀。bì yù lín xún yān wù duī,záo kāi hùn dùn jià tū wù。
不鞭而来争献助,斩木指囷人不惜。bù biān ér lái zhēng xiàn zhù,zhǎn mù zhǐ qūn rén bù xī。
僧寮佛屋俱落成,撑空只欠涂金碧。sēng liáo fú wū jù luò chéng,chēng kōng zhǐ qiàn tú jīn bì。
精庐不独为安身,海纳诸方禅悦食。jīng lú bù dú wèi ān shēn,hǎi nà zhū fāng chán yuè shí。
上人湛然一太虚,真觉端由真净得。shàng rén zhàn rán yī tài xū,zhēn jué duān yóu zhēn jìng dé。
是心已证涅槃心,妙处岂容言语诘。shì xīn yǐ zhèng niè pán xīn,miào chù qǐ róng yán yǔ jí。
故于题扁发其机,要使人人个中觅。gù yú tí biǎn fā qí jī,yào shǐ rén rén gè zhōng mì。
学徒释侣有能然,从兹作祖而成佛。xué tú shì lǚ yǒu néng rán,cóng zī zuò zǔ ér chéng fú。
大展坐具阐道场,胜地名山须卓锡。dà zhǎn zuò jù chǎn dào chǎng,shèng dì míng shān xū zhuó xī。
法筵乃见龙象尊,天池且作鹍鹏息。fǎ yán nǎi jiàn lóng xiàng zūn,tiān chí qiě zuò kūn péng xī。
书来谓逮菊花期,莲社绅緌应毕集。shū lái wèi dǎi jú huā qī,lián shè shēn ruí yīng bì jí。
远师如肯致渊明,亦拟袖香跻丈室。yuǎn shī rú kěn zhì yuān míng,yì nǐ xiù xiāng jī zhàng shì。

卫宗武

卫宗武约公元?年至一二八九年字洪父,(一作淇父)自号九山,嘉兴华亭人。生年不详,卒于元世祖至元二十六年。淳佑间历官尚书郎,出知常州。罢官闲居三十余载,以诗丈自娱。宋亡,不仕。宗武著有《秋声集》八卷,《国史经籍志》传于世。诗文气韵冲澹,有萧然自得之趣。 卫宗武的作品>>

猜您喜欢

挽悟悦师二章

卫宗武

契合岂前因,交情淡愈真。qì hé qǐ qián yīn,jiāo qíng dàn yù zhēn。
开缄疑晋帖,赓句逼唐人。kāi jiān yí jìn tiē,gēng jù bī táng rén。
高著棋空局,清谈案积尘。gāo zhù qí kōng jú,qīng tán àn jī chén。
满襟挥老泪,释友更谁亲。mǎn jīn huī lǎo lèi,shì yǒu gèng shuí qīn。

至霅白莞泽步入唐村

卫宗武

舍舟而从陆,逦迤步巑岏。shě zhōu ér cóng lù,lǐ yí bù cuán wán。
绿畦平野宽,青嶂四面还。lǜ qí píng yě kuān,qīng zhàng sì miàn hái。
春容千万状,平挹跬步间。chūn róng qiān wàn zhuàng,píng yì kuǐ bù jiān。
行行二十里,窈窕入我山。xíng xíng èr shí lǐ,yǎo tiǎo rù wǒ shān。
故山迎故人,禽鸟俱欢颜。gù shān yíng gù rén,qín niǎo jù huān yán。
清泉响琚佩,列峰拥髻鬟。qīng quán xiǎng jū pèi,liè fēng yōng jì huán。
回视尘嚣廛,相去隔几关。huí shì chén xiāo chán,xiāng qù gé jǐ guān。
幽谷多白云,可与相对闲。yōu gǔ duō bái yún,kě yǔ xiāng duì xián。
不妨自吟哦,但恐好句悭。bù fáng zì yín ó,dàn kǒng hǎo jù qiān。
更须穷胜事,尚喜两脚顽。gèng xū qióng shèng shì,shàng xǐ liǎng jiǎo wán。
皇皇欲何之,并游当忘还。huáng huáng yù hé zhī,bìng yóu dāng wàng hái。

耕渔处

卫宗武

清涟万顷渟为湖,湛湛一镜涵太虚。qīng lián wàn qǐng tíng wèi hú,zhàn zhàn yī jìng hán tài xū。
其旁鳞次田莓莓,四望沃若皆膏腴。qí páng lín cì tián méi méi,sì wàng wò ruò jiē gāo yú。
蔬畦麦陇间碧树,洲蘋岸蓼连平芜。shū qí mài lǒng jiān bì shù,zhōu píng àn liǎo lián píng wú。
水村落照晚钟寺,中有一山成画图。shuǐ cūn luò zhào wǎn zhōng sì,zhōng yǒu yī shān chéng huà tú。
郑谷无此宽闲野,严濑无此浩渺区。zhèng gǔ wú cǐ kuān xián yě,yán lài wú cǐ hào miǎo qū。
更于何所堪下钓,更于何所堪荷锄。gèng yú hé suǒ kān xià diào,gèng yú hé suǒ kān hé chú。
谁与卜筑于此居,峨然其冠孔氏徒。shuí yǔ bo zhù yú cǐ jū,é rán qí guān kǒng shì tú。
时哉不偶堪遁世,垂缗把耒以自娱。shí zāi bù ǒu kān dùn shì,chuí mín bǎ lěi yǐ zì yú。
兴来风月入吟啸,错落吐出鲛盘珠。xīng lái fēng yuè rù yín xiào,cuò luò tǔ chū jiāo pán zhū。
人惟内省有足乐,眇视外物刍狗如。rén wéi nèi shěng yǒu zú lè,miǎo shì wài wù chú gǒu rú。
膏粱于此且不愿,况为鳣鲔而施罛。gāo liáng yú cǐ qiě bù yuàn,kuàng wèi zhān wěi ér shī gū。
则知之子命名者,是特寄意耕与渔。zé zhī zhī zi mìng míng zhě,shì tè jì yì gēng yǔ yú。
岂亦伯成子高之在野,庄周濠上之观鱼。qǐ yì bó chéng zi gāo zhī zài yě,zhuāng zhōu háo shàng zhī guān yú。