古诗词

过平望趋吴兴阻风游殊胜寺用益谦韵

赵鼎

幂幂疏雨歇,冷冷晚风清。mì mì shū yǔ xiē,lěng lěng wǎn fēng qīng。
扁舟泊清浅,落日涵空明。biǎn zhōu pō qīng qiǎn,luò rì hán kōng míng。
门临稻畦没,水浸莎岸平。mén lín dào qí méi,shuǐ jìn shā àn píng。
欠伸得宽旷,杖屦喜微行。qiàn shēn dé kuān kuàng,zhàng jù xǐ wēi xíng。
招提掩深靓,房户开斜横。zhāo tí yǎn shēn jìng,fáng hù kāi xié héng。
纷纷诸衲子,尚作迎送情。fēn fēn zhū nà zi,shàng zuò yíng sòng qíng。
神武行挂冠,吴市今变名。shén wǔ xíng guà guān,wú shì jīn biàn míng。
及闻名理谈,顿觉肝胆倾。jí wén míng lǐ tán,dùn jué gān dǎn qīng。
凡笼了无著,古佛当自成。fán lóng le wú zhù,gǔ fú dāng zì chéng。
已复外身世,何者为官荣。yǐ fù wài shēn shì,hé zhě wèi guān róng。
同游有亚父,早定登坛盟。tóng yóu yǒu yà fù,zǎo dìng dēng tán méng。
归来不受赏,慨慷羞论兵。guī lái bù shòu shǎng,kǎi kāng xiū lùn bīng。
闾阎取封侯,健儿胜书生。lǘ yán qǔ fēng hóu,jiàn ér shèng shū shēng。
因之发深省,种种鸿毛轻。yīn zhī fā shēn shěng,zhǒng zhǒng hóng máo qīng。
赵鼎

赵鼎

赵鼎(1085-1147), 南宋政治家、词人。字元镇,自号得全居士。南宋解州闻喜(今属山西)人。宋高宗时的宰相。有《忠正德文集》10卷,清道光刊本。《四印斋所刻词》有《得全居士词》一卷,存词45首。 赵鼎的作品>>

猜您喜欢

役所书事用山谷观化韵

赵鼎

浩荡东风卷送春,娇莺雏燕谩争新。hào dàng dōng fēng juǎn sòng chūn,jiāo yīng chú yàn mán zhēng xīn。
此心自有青山约,不是看花陌上人。cǐ xīn zì yǒu qīng shān yuē,bù shì kàn huā mò shàng rén。

会郑有功

赵鼎

江流变血火连天,闻道舟行相后先。jiāng liú biàn xuè huǒ lián tiān,wén dào zhōu xíng xiāng hòu xiān。
今世谋身无第一,政缘夫子爱逃禅。jīn shì móu shēn wú dì yī,zhèng yuán fū zi ài táo chán。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

关山戎马信音稀,肠断无人寄一枝。guān shān róng mǎ xìn yīn xī,cháng duàn wú rén jì yī zhī。
沾酒西城联骑入,上林踏雪探春时。zhān jiǔ xī chéng lián qí rù,shàng lín tà xuě tàn chūn shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

孤标亦自惜幽姿,折赠行人第几枝。gū biāo yì zì xī yōu zī,zhé zèng xíng rén dì jǐ zhī。
万斛清愁江上雨,曾看结子欲黄时。wàn hú qīng chóu jiāng shàng yǔ,céng kàn jié zi yù huáng shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

玉瘦香寒不自持,潇然冷蕊暗疏枝。yù shòu xiāng hán bù zì chí,xiāo rán lěng ruǐ àn shū zhī。
向来几许闲花木,及见春光烂漫时。xiàng lái jǐ xǔ xián huā mù,jí jiàn chūn guāng làn màn shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

天与清芬心自知,丛林深处出纤枝。tiān yǔ qīng fēn xīn zì zhī,cóng lín shēn chù chū xiān zhī。
发明无限春消息,正是风霜作恶时。fā míng wú xiàn chūn xiāo xī,zhèng shì fēng shuāng zuò è shí。

自四明回越宿通明堰下

赵鼎

短棹还随海浪回,通明堰下小徘徊。duǎn zhào hái suí hǎi làng huí,tōng míng yàn xià xiǎo pái huái。
东风吹落篷窗雨,点点春愁枕上来。dōng fēng chuī luò péng chuāng yǔ,diǎn diǎn chūn chóu zhěn shàng lái。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

一壶春色玉生光,最爱霏霏绕鼻香。yī hú chūn sè yù shēng guāng,zuì ài fēi fēi rào bí xiāng。
浅醉不禁衣袖冷,幽林风雨夜苍凉。qiǎn zuì bù jìn yī xiù lěng,yōu lín fēng yǔ yè cāng liáng。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

仙官新拜旧词臣,林下相逢又一人。xiān guān xīn bài jiù cí chén,lín xià xiāng féng yòu yī rén。
勿谓沧浪清可濯,此心原自绝纤尘。wù wèi cāng làng qīng kě zhuó,cǐ xīn yuán zì jué xiān chén。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

于世无功懒据鞍,诛茅种竹老空山。yú shì wú gōng lǎn jù ān,zhū máo zhǒng zhú lǎo kōng shān。
不应天与静中趣,自是人容拙者闲。bù yīng tiān yǔ jìng zhōng qù,zì shì rén róng zhuō zhě xián。

无题

赵鼎

胶胶身世竟何穷,急电飞花过眼空。jiāo jiāo shēn shì jìng hé qióng,jí diàn fēi huā guò yǎn kōng。
惟有离愁推不去,五更孤枕角声中。wéi yǒu lí chóu tuī bù qù,wǔ gèng gū zhěn jiǎo shēng zhōng。

再书一绝

赵鼎

吴九何如黄四娘,能令诗老醉颠狂。wú jiǔ hé rú huáng sì niáng,néng lìng shī lǎo zuì diān kuáng。
可怜去岁花前客,戎马尘埃两鬓霜。kě lián qù suì huā qián kè,róng mǎ chén āi liǎng bìn shuāng。

元长谒仲长彦文赠以樽酒

赵鼎

杖头挑取一壶春,要使朱颜日日新。zhàng tóu tiāo qǔ yī hú chūn,yào shǐ zhū yán rì rì xīn。
何必稽山寻贺老,风流俱是谪仙人。hé bì jī shān xún hè lǎo,fēng liú jù shì zhé xiān rén。

范元长寄示刘野夫满庭芳曲因用其语戏呈

赵鼎

暮年身计酒葫芦,定是前身刘野夫。mù nián shēn jì jiǔ hú lú,dìng shì qián shēn liú yě fū。
他日烂柯山下见,俨然一部黑髭须。tā rì làn kē shān xià jiàn,yǎn rán yī bù hēi zī xū。

次韵元长观梅三首

赵鼎

曳杖山间自探春,雨馀梅意已清新。yè zhàng shān jiān zì tàn chūn,yǔ yú méi yì yǐ qīng xīn。
兵戎草草伤沦落,一醉花前有几人。bīng róng cǎo cǎo shāng lún luò,yī zuì huā qián yǒu jǐ rén。