古诗词

深夜

孔平仲

阒寂方深夜,清凉别一天。qù jì fāng shēn yè,qīng liáng bié yī tiān。
临风但独立,爱月不成眠。lín fēng dàn dú lì,ài yuè bù chéng mián。
戍漏传声小,庭柯转影圆。shù lòu chuán shēng xiǎo,tíng kē zhuǎn yǐng yuán。
露寒侵背侧,移榻近堂前。lù hán qīn bèi cè,yí tà jìn táng qián。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

次韵王通叟

孔平仲

春生湘浦即当还,穷览云山得据鞍。chūn shēng xiāng pǔ jí dāng hái,qióng lǎn yún shān dé jù ān。
洒落文章终不俗,从容谈笑尚能欢。sǎ luò wén zhāng zhōng bù sú,cóng róng tán xiào shàng néng huān。
千金骏马将辞主,一曲胡琴遂掩棺。qiān jīn jùn mǎ jiāng cí zhǔ,yī qū hú qín suì yǎn guān。
世事相因古如此,谁知鲁国累邯郸。shì shì xiāng yīn gǔ rú cǐ,shuí zhī lǔ guó lèi hán dān。

张子明自庐山归云十五夜桂子落于太平观乡人谓之大熟子丰年之兆也

孔平仲

谁撼月中丹桂枝,堕阶圆实似珠玑。shuí hàn yuè zhōng dān guì zhī,duò jiē yuán shí shì zhū jī。
山中道士拾不尽,湖上仙人携得归。shān zhōng dào shì shí bù jǐn,hú shàng xiān rén xié dé guī。
半夜香风飘涧壑,一时甘雨遍郊圻。bàn yè xiāng fēng piāo jiàn hè,yī shí gān yǔ biàn jiāo qí。
与公寄籍皆江国,且喜田园岁不饥。yǔ gōng jì jí jiē jiāng guó,qiě xǐ tián yuán suì bù jī。

寄唐林夫

孔平仲

北音融结本轻清,欲学含糊想未能。běi yīn róng jié běn qīng qīng,yù xué hán hú xiǎng wèi néng。
晚节弦歌应自笑,终朝簿领更相仍。wǎn jié xián gē yīng zì xiào,zhōng cháo bù lǐng gèng xiāng réng。
九江土壤多卑湿,三伏云氛正郁蒸。jiǔ jiāng tǔ rǎng duō bēi shī,sān fú yún fēn zhèng yù zhēng。
宴坐知君无暑气,风标自敌玉壶冰。yàn zuò zhī jūn wú shǔ qì,fēng biāo zì dí yù hú bīng。

送吴全甫中舍倅无为

孔平仲

海沂歌舞待王祥,喜得淮南一道堂。hǎi yí gē wǔ dài wáng xiáng,xǐ dé huái nán yī dào táng。
军号无为已闲暇,地连秋浦更清凉。jūn hào wú wèi yǐ xián xiá,dì lián qiū pǔ gèng qīng liáng。
进趋黾勉心应懒,退食优游策最长。jìn qū mǐn miǎn xīn yīng lǎn,tuì shí yōu yóu cè zuì zhǎng。
我住庐山欲招隐,为君先去种松篁。wǒ zhù lú shān yù zhāo yǐn,wèi jūn xiān qù zhǒng sōng huáng。

霁夜

孔平仲

寂历帘栊深夜明,睡回清梦戍墙铃。jì lì lián lóng shēn yè míng,shuì huí qīng mèng shù qiáng líng。
狂风送雨已何处,淡月笼云犹未醒。kuáng fēng sòng yǔ yǐ hé chù,dàn yuè lóng yún yóu wèi xǐng。
早有秋声随堕叶,独将凉意伴流萤。zǎo yǒu qiū shēng suí duò yè,dú jiāng liáng yì bàn liú yíng。
明朝准拟南轩望,洗出庐山万丈青。míng cháo zhǔn nǐ nán xuān wàng,xǐ chū lú shān wàn zhàng qīng。

和朱君况卜居

孔平仲

吾身当老此园中,世路崎岖几万重。wú shēn dāng lǎo cǐ yuán zhōng,shì lù qí qū jǐ wàn zhòng。
且饱稻粱随雁鹜,尽将云雨付蛟龙。qiě bǎo dào liáng suí yàn wù,jǐn jiāng yún yǔ fù jiāo lóng。
求闲有志终须得,招隐何人肯见从。qiú xián yǒu zhì zhōng xū dé,zhāo yǐn hé rén kěn jiàn cóng。
且为莆田朱处士,比邻先种七株松。qiě wèi pú tián zhū chù shì,bǐ lín xiān zhǒng qī zhū sōng。

和项元师见遗柳书

孔平仲

古今诸柳孰为强,矫矫针悬术最良。gǔ jīn zhū liǔ shú wèi qiáng,jiǎo jiǎo zhēn xuán shù zuì liáng。
自富诗才堪继恽,兼深儒学有如芳。zì fù shī cái kān jì yùn,jiān shēn rú xué yǒu rú fāng。
当时屡献箴规益,末世惟传翰墨光。dāng shí lǚ xiàn zhēn guī yì,mò shì wéi chuán hàn mò guāng。
石刻见贻真雅赐,峥嵘笔力有馀刚。shí kè jiàn yí zhēn yǎ cì,zhēng róng bǐ lì yǒu yú gāng。

睡起

孔平仲

睡起西风掠鬓轻,萧然庭院晚寒生。shuì qǐ xī fēng lüè bìn qīng,xiāo rán tíng yuàn wǎn hán shēng。
浮云便作飞鸿意,细雨仍兼落叶声。fú yún biàn zuò fēi hóng yì,xì yǔ réng jiān luò yè shēng。
物不求馀随处足,事如能省即心清。wù bù qiú yú suí chù zú,shì rú néng shěng jí xīn qīng。
山林朝市皆相似,何必区区隐钓耕。shān lín cháo shì jiē xiāng shì,hé bì qū qū yǐn diào gēng。

送郎祖仁奉礼

孔平仲

碧落声华盖世高,哀乌才业亦时豪。bì luò shēng huá gài shì gāo,āi wū cái yè yì shí háo。
灵渊自出驹千里,丹穴今看凤一毛。líng yuān zì chū jū qiān lǐ,dān xué jīn kàn fèng yī máo。
方略从容能处事,精神洒落见挥毫。fāng lüè cóng róng néng chù shì,jīng shén sǎ luò jiàn huī háo。
东行想足资清兴,江上秋风卷怒涛。dōng xíng xiǎng zú zī qīng xīng,jiāng shàng qiū fēng juǎn nù tāo。

次韵孙亨甫见寄

孔平仲

进多龃龉退为安,未省乘轩胜抱关。jìn duō jǔ yǔ tuì wèi ān,wèi shěng chéng xuān shèng bào guān。
半世青衫贫为禄,新秋明镜老催颜。bàn shì qīng shān pín wèi lù,xīn qiū míng jìng lǎo cuī yán。
纷纷江上风吹叶,漠漠淮南雨暗山。fēn fēn jiāng shàng fēng chuī yè,mò mò huái nán yǔ àn shān。
欲和佳篇寄相忆,韵严词峭不容攀。yù hé jiā piān jì xiāng yì,yùn yán cí qiào bù róng pān。

唐林夫累惠书字法绝精以诗谢

孔平仲

每承劳问意何穷,尤喜真行字颇工。měi chéng láo wèn yì hé qióng,yóu xǐ zhēn xíng zì pǒ gōng。
萧散正如君子性,颉颃兼得古人风。xiāo sàn zhèng rú jūn zi xìng,jié háng jiān dé gǔ rén fēng。
曾经廷诤毫端直,自有家藏砚色红。céng jīng tíng zhèng háo duān zhí,zì yǒu jiā cáng yàn sè hóng。
雅称玉堂词翰手,枉留山邑簿书中。yǎ chēng yù táng cí hàn shǒu,wǎng liú shān yì bù shū zhōng。

寓兴

孔平仲

薄寒初著裌衣裳,日景中分不短长。báo hán chū zhù jiá yī shang,rì jǐng zhōng fēn bù duǎn zhǎng。
池馆虚明开水石,园林摇落受风霜。chí guǎn xū míng kāi shuǐ shí,yuán lín yáo luò shòu fēng shuāng。
黄花满槛金铃秀,白酒盈樽玉液香。huáng huā mǎn kǎn jīn líng xiù,bái jiǔ yíng zūn yù yè xiāng。
未老不须云母粉,且教弦管奏清商。wèi lǎo bù xū yún mǔ fěn,qiě jiào xián guǎn zòu qīng shāng。

知郡太博临宴公宇诗以为谢唐林夫在席

孔平仲

眷深贤守已忘形,肯屈旌旗到小亭。juàn shēn xián shǒu yǐ wàng xíng,kěn qū jīng qí dào xiǎo tíng。
坐有嘉宾仙骨秀,门无俗客暮山青。zuò yǒu jiā bīn xiān gǔ xiù,mén wú sú kè mù shān qīng。
荐樽施遣供蔬甲,秉烛相随看菊铃。jiàn zūn shī qiǎn gōng shū jiǎ,bǐng zhú xiāng suí kàn jú líng。
欲识主人书馆淡,短檠灯火漆函经。yù shí zhǔ rén shū guǎn dàn,duǎn qíng dēng huǒ qī hán jīng。

秋夕旅馆谈禅用元韵呈林夫

孔平仲

义以酬知不愿形,孤标直气蔚亭亭。yì yǐ chóu zhī bù yuàn xíng,gū biāo zhí qì wèi tíng tíng。
天涯调官头将白,江上论文眼倍青。tiān yá diào guān tóu jiāng bái,jiāng shàng lùn wén yǎn bèi qīng。
自性本空观水月,外尘相染喻风铃。zì xìng běn kōng guān shuǐ yuè,wài chén xiāng rǎn yù fēng líng。
昨宵共说无生话,胜读西来一藏经。zuó xiāo gòng shuō wú shēng huà,shèng dú xī lái yī cáng jīng。

林夫访及书室夜话又用元韵

孔平仲

珠玉相辉愧我形,正如朽壤附云亭。zhū yù xiāng huī kuì wǒ xíng,zhèng rú xiǔ rǎng fù yún tíng。
宦情已比春云薄,交义犹期老柏青。huàn qíng yǐ bǐ chūn yún báo,jiāo yì yóu qī lǎo bǎi qīng。
坐久北窗号过雁,谈馀荒戍咽疏铃。zuò jiǔ běi chuāng hào guò yàn,tán yú huāng shù yàn shū líng。
知君不厌寒宵景,世上风霜已屡经。zhī jūn bù yàn hán xiāo jǐng,shì shàng fēng shuāng yǐ lǚ jīng。