古诗词

陈宗圣县丞往登州问

孔平仲

北望登州匹马驰,驼裘孤扇任风吹。běi wàng dēng zhōu pǐ mǎ chí,tuó qiú gū shàn rèn fēng chuī。
才闻使者方相委,事属公家不敢辞。cái wén shǐ zhě fāng xiāng wěi,shì shǔ gōng jiā bù gǎn cí。
聚落萧条宿山县,波涛浩荡瞰天池。jù luò xiāo tiáo sù shān xiàn,bō tāo hào dàng kàn tiān chí。
烦君一上蓬莱阁,归说扶桑日出时。fán jūn yī shàng péng lái gé,guī shuō fú sāng rì chū shí。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

赠王吉甫其三

孔平仲

项王战败耻归东,仗剑南游寂寞中。xiàng wáng zhàn bài chǐ guī dōng,zhàng jiàn nán yóu jì mò zhōng。
雨雪萧条千里暗,乾坤浩荡一身穷。yǔ xuě xiāo tiáo qiān lǐ àn,qián kūn hào dàng yī shēn qióng。
文章未属清时用,议论徒多烈士风。wén zhāng wèi shǔ qīng shí yòng,yì lùn tú duō liè shì fēng。
四海望霖龙折角,为君悲绝诉苍穹。sì hǎi wàng lín lóng zhé jiǎo,wèi jūn bēi jué sù cāng qióng。

赠王吉甫其三

孔平仲

生计箪瓢少郁陶,谈经千古见秋毫。shēng jì dān piáo shǎo yù táo,tán jīng qiān gǔ jiàn qiū háo。
神驱笔下锋铓俊,天纵胸中气象豪。shén qū bǐ xià fēng máng jùn,tiān zòng xiōng zhōng qì xiàng háo。
事业今朝心孔孟,功名他日踵萧曹。shì yè jīn cháo xīn kǒng mèng,gōng míng tā rì zhǒng xiāo cáo。
行行努力牵牛饵,北海波中钓巨鳌。xíng xíng nǔ lì qiān niú ěr,běi hǎi bō zhōng diào jù áo。

呈介之

孔平仲

铁面嵚岩鬼亦惊,世间儿女敢相轻。tiě miàn qīn yán guǐ yì jīng,shì jiān ér nǚ gǎn xiāng qīng。
文章自古传周燮,德行当时贵灭明。wén zhāng zì gǔ chuán zhōu xiè,dé xíng dāng shí guì miè míng。
四海生灵虽帖泰,两边豺虎尚纵横。sì hǎi shēng líng suī tiē tài,liǎng biān chái hǔ shàng zòng héng。
胸中久畜平戎策,不日敷施报太平。xiōng zhōng jiǔ chù píng róng cè,bù rì fū shī bào tài píng。

呈介之求礼部唱和一阅

孔平仲

金紫相摩上玉堂,南宫诗战镇相将。jīn zǐ xiāng mó shàng yù táng,nán gōng shī zhàn zhèn xiāng jiāng。
毫端写出青春色,窗下吟销白昼长。háo duān xiě chū qīng chūn sè,chuāng xià yín xiāo bái zhòu zhǎng。
辞艳迸开昆嶂火,文章翻出铁林鎗。cí yàn bèng kāi kūn zhàng huǒ,wén zhāng fān chū tiě lín qiāng。
愁中欲得神仙句,更藉夫君不闭藏。chóu zhōng yù dé shén xiān jù,gèng jí fū jūn bù bì cáng。

夜坐舟中偶成

孔平仲

臲卼扁舟抱寒水,逍遥野客坐孤蓬。niè wù biǎn zhōu bào hán shuǐ,xiāo yáo yě kè zuò gū péng。
一天星月清吟外,万里江山极望中。yī tiān xīng yuè qīng yín wài,wàn lǐ jiāng shān jí wàng zhōng。
遁迹未能离草莽,机心唯欲破羌戎。dùn jì wèi néng lí cǎo mǎng,jī xīn wéi yù pò qiāng róng。
此心未遂难为语,负剑长吁气满空。cǐ xīn wèi suì nán wèi yǔ,fù jiàn zhǎng xū qì mǎn kōng。

送郭圣原归庐陵

孔平仲

文章豪逸难为敌,格志孤高自出凡。wén zhāng háo yì nán wèi dí,gé zhì gū gāo zì chū fán。
两岁论交重金石,今朝泣别倚松杉。liǎng suì lùn jiāo zhòng jīn shí,jīn cháo qì bié yǐ sōng shān。
满江春碧围仙棹,入晓风轻送锦帆。mǎn jiāng chūn bì wéi xiān zhào,rù xiǎo fēng qīng sòng jǐn fān。
此去天涯皆独立,寂寥相望隔溪岩。cǐ qù tiān yá jiē dú lì,jì liáo xiāng wàng gé xī yán。

蹇叔以登亭有感示予因以答之

孔平仲

何处登临可极观,危轩隐在碧云端。hé chù dēng lín kě jí guān,wēi xuān yǐn zài bì yún duān。
千年古树少春态,一片江天带暮寒。qiān nián gǔ shù shǎo chūn tài,yī piàn jiāng tiān dài mù hán。
人似神仙君自好,心如铁石我难干。rén shì shén xiān jūn zì hǎo,xīn rú tiě shí wǒ nán gàn。
花红柳绿休多语,且把诗书仔细看。huā hóng liǔ lǜ xiū duō yǔ,qiě bǎ shī shū zǎi xì kàn。

和酬介之

孔平仲

笔刃词锋剑戟稠,千金明月暗相投。bǐ rèn cí fēng jiàn jǐ chóu,qiān jīn míng yuè àn xiāng tóu。
君鸡已勇夸长嘴,我豕徒劳诧白头。jūn jī yǐ yǒng kuā zhǎng zuǐ,wǒ shǐ tú láo chà bái tóu。
清似愁中闻玉笛,美如饥后嘬兰羞。qīng shì chóu zhōng wén yù dí,měi rú jī hòu chuài lán xiū。
伯牙未老钟期在,再写孤音漫继酬。bó yá wèi lǎo zhōng qī zài,zài xiě gū yīn màn jì chóu。

呈介之

孔平仲

古柏青黄苦暗凋,怪松千尺老嶕峣。gǔ bǎi qīng huáng kǔ àn diāo,guài sōng qiān chǐ lǎo jiāo yáo。
词源浩浩声连海,笔力冲冲气逼霄。cí yuán hào hào shēng lián hǎi,bǐ lì chōng chōng qì bī xiāo。
贾赋任雄难作敌,杜诗虽健亦相饶。jiǎ fù rèn xióng nán zuò dí,dù shī suī jiàn yì xiāng ráo。
英豪自古非尘物,他日峨冠立汉朝。yīng háo zì gǔ fēi chén wù,tā rì é guān lì hàn cháo。

登谈道亭

孔平仲

为厌红尘触目生,与君携手上幽亭。wèi yàn hóng chén chù mù shēng,yǔ jūn xié shǒu shàng yōu tíng。
波光碎碧琉璃地,竹影疏青翡翠屏。bō guāng suì bì liú lí dì,zhú yǐng shū qīng fěi cuì píng。
云惹闲心归远岫,风吹诗思入沧溟。yún rě xián xīn guī yuǎn xiù,fēng chuī shī sī rù cāng míng。
名机利械都忘去,才得人间醉一醒。míng jī lì xiè dōu wàng qù,cái dé rén jiān zuì yī xǐng。

和介之

孔平仲

井邑喧嚣不忍行,卷帘终日爱江亭。jǐng yì xuān xiāo bù rěn xíng,juǎn lián zhōng rì ài jiāng tíng。
竹声满耳萧萧雨,山色挨檐曲曲屏。zhú shēng mǎn ěr xiāo xiāo yǔ,shān sè āi yán qū qū píng。
连夜剑光摩北斗,几时鹏翼起南溟。lián yè jiàn guāng mó běi dòu,jǐ shí péng yì qǐ nán míng。
与君分义尤相合,有酒频来此醉醒。yǔ jūn fēn yì yóu xiāng hé,yǒu jiǔ pín lái cǐ zuì xǐng。

览镜

孔平仲

拂拭菱花试一临,貌随年改叹光阴。fú shì líng huā shì yī lín,mào suí nián gǎi tàn guāng yīn。
朱颜惨淡尘埃满,白发萧疏瘴雾侵。zhū yán cǎn dàn chén āi mǎn,bái fā xiāo shū zhàng wù qīn。
自笑腐唇因苦学,谁知瘦骨为愁吟。zì xiào fǔ chún yīn kǔ xué,shuí zhī shòu gǔ wèi chóu yín。
平生履行无人识,嗟尔顽铜岂照心。píng shēng lǚ xíng wú rén shí,jiē ěr wán tóng qǐ zhào xīn。

近乾元节方教乐而雨

孔平仲

半月新调乐府班,佳期今近迫阴颜。bàn yuè xīn diào lè fǔ bān,jiā qī jīn jìn pò yīn yán。
歌喉断续微风外,舞队差池细雨间。gē hóu duàn xù wēi fēng wài,wǔ duì chà chí xì yǔ jiān。
坐赏宾朋愁不解,来游士女半皆还。zuò shǎng bīn péng chóu bù jiě,lái yóu shì nǚ bàn jiē hái。
人心共望晴明景,嗟尔乖龙独阻艰。rén xīn gòng wàng qíng míng jǐng,jiē ěr guāi lóng dú zǔ jiān。

余得文竹寸馀上有仙翁神女像相偶而坐异之作诗

孔平仲

千载皇英恨未平,泪沾湘竹锦文成。qiān zài huáng yīng hèn wèi píng,lèi zhān xiāng zhú jǐn wén chéng。
我收寸管尤瑰异,上有群仙无姓名。wǒ shōu cùn guǎn yóu guī yì,shàng yǒu qún xiān wú xìng míng。
乍见偶同神女梦,静看独认赤松迎。zhà jiàn ǒu tóng shén nǚ mèng,jìng kàn dú rèn chì sōng yíng。
世间此物真难滞,它日相从上太清。shì jiān cǐ wù zhēn nán zhì,tā rì xiāng cóng shàng tài qīng。

即事

孔平仲

久病情怀已索然,况当景气似秋天。jiǔ bìng qíng huái yǐ suǒ rán,kuàng dāng jǐng qì shì qiū tiān。
书窗静滴芭蕉雨,吟砌轻笼薜荔烟。shū chuāng jìng dī bā jiāo yǔ,yín qì qīng lóng bì lì yān。
云结繁阴低远岫,风排白浪满平川。yún jié fán yīn dī yuǎn xiù,fēng pái bái làng mǎn píng chuān。
多愁无计堪消遣,斗酒浇成一觉眠。duō chóu wú jì kān xiāo qiǎn,dòu jiǔ jiāo chéng yī jué mián。