古诗词

呈介之

孔平仲

铁面嵚岩鬼亦惊,世间儿女敢相轻。tiě miàn qīn yán guǐ yì jīng,shì jiān ér nǚ gǎn xiāng qīng。
文章自古传周燮,德行当时贵灭明。wén zhāng zì gǔ chuán zhōu xiè,dé xíng dāng shí guì miè míng。
四海生灵虽帖泰,两边豺虎尚纵横。sì hǎi shēng líng suī tiē tài,liǎng biān chái hǔ shàng zòng héng。
胸中久畜平戎策,不日敷施报太平。xiōng zhōng jiǔ chù píng róng cè,bù rì fū shī bào tài píng。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。