古诗词

因读黄鲁直所与周法曹诗诗与字俱好以此寄之

孔平仲

鲁直之文如电坼霜开,鲁直之书如雨行冰散。lǔ zhí zhī wén rú diàn chè shuāng kāi,lǔ zhí zhī shū rú yǔ xíng bīng sàn。
骎骎步骤日加远,与子三年不相见。qīn qīn bù zhòu rì jiā yuǎn,yǔ zi sān nián bù xiāng jiàn。
庭柯未长一尺围,起视孤标插星汉。tíng kē wèi zhǎng yī chǐ wéi,qǐ shì gū biāo chā xīng hàn。
昨朝诵子所作诗,使我自失长嗟叹。zuó cháo sòng zi suǒ zuò shī,shǐ wǒ zì shī zhǎng jiē tàn。
我衰力薄空辛勤,直欲为子焚笔研。wǒ shuāi lì báo kōng xīn qín,zhí yù wèi zi fén bǐ yán。
此才不使重台阁,四十青衫尚为县。cǐ cái bù shǐ zhòng tái gé,sì shí qīng shān shàng wèi xiàn。
南山积雪玉倚空,高亭压城天北风。nán shān jī xuě yù yǐ kōng,gāo tíng yā chéng tiān běi fēng。
安得与子跨飞鸿,与我共哦清景中。ān dé yǔ zi kuà fēi hóng,yǔ wǒ gòng ó qīng jǐng zhōng。
锵金纡紫世不空,豪杰卓荦岂易逢。qiāng jīn yū zǐ shì bù kōng,háo jié zhuó luò qǐ yì féng。
愿言与子长相从,四方上下为云龙。yuàn yán yǔ zi zhǎng xiāng cóng,sì fāng shàng xià wèi yún lóng。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。