古诗词

咏道上松

孔平仲

长松高落落,积雪白皑皑。zhǎng sōng gāo luò luò,jī xuě bái ái ái。
鳞鬣冻且僵,郁结久不开。lín liè dòng qiě jiāng,yù jié jiǔ bù kāi。
观其缠压意,直使同枯荄。guān qí chán yā yì,zhí shǐ tóng kū gāi。
雁带寒光去,鸟传春信来。yàn dài hán guāng qù,niǎo chuán chūn xìn lái。
微阳入直干,生意忽已回。wēi yáng rù zhí gàn,shēng yì hū yǐ huí。
豁若醉初醒,整顿出尘埃。huō ruò zuì chū xǐng,zhěng dùn chū chén āi。
秀色媚山腹,孤标摩斗魁。xiù sè mèi shān fù,gū biāo mó dòu kuí。
时至自当复,安得长摧颓。shí zhì zì dāng fù,ān dé zhǎng cuī tuí。
若非根本壮,何能异草莱。ruò fēi gēn běn zhuàng,hé néng yì cǎo lái。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。