古诗词

寒食郊外

孔平仲

涔涔雨沉城,浩浩泥没辙。cén cén yǔ chén chéng,hào hào ní méi zhé。
四山气如蒸,万里天欲雪。sì shān qì rú zhēng,wàn lǐ tiān yù xuě。
我时出郊坰,山径屡曲折。wǒ shí chū jiāo jiōng,shān jìng lǚ qū zhé。
虽怀颠沛忧,亦有观览悦。suī huái diān pèi yōu,yì yǒu guān lǎn yuè。
幽花媚林薄,粲粲生意发。yōu huā mèi lín báo,càn càn shēng yì fā。
红紫相后先,各自有时节。hóng zǐ xiāng hòu xiān,gè zì yǒu shí jié。
长松困冰雪,憔悴终不屈。zhǎng sōng kùn bīng xuě,qiáo cuì zhōng bù qū。
及今翠夭娇,腾拔见筋骨。jí jīn cuì yāo jiāo,téng bá jiàn jīn gǔ。
阴阳有代谢,物性安可夺。yīn yáng yǒu dài xiè,wù xìng ān kě duó。
请视大块中,纷纷尽毫末。qǐng shì dà kuài zhōng,fēn fēn jǐn háo mò。
兴衰若鳞次,今古犹市阅。xīng shuāi ruò lín cì,jīn gǔ yóu shì yuè。
只此晦与晴,变态亦俄忽。zhǐ cǐ huì yǔ qíng,biàn tài yì é hū。
归路日已炀,披襟涤初热。guī lù rì yǐ yáng,pī jīn dí chū rè。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

药名离合寄孙虢州

孔平仲

朴也才通贯,众安无吠狗。pǔ yě cái tōng guàn,zhòng ān wú fèi gǒu。
杞菊饭家常,山泉消昼漏。qǐ jú fàn jiā cháng,shān quán xiāo zhòu lòu。
芦雁来蔽空,青眼思朋旧。lú yàn lái bì kōng,qīng yǎn sī péng jiù。
历日惊晚景,天涯情更厚。lì rì jīng wǎn jǐng,tiān yá qíng gèng hòu。

九画一首

孔平仲

坦直吾所知,良彦君长者。tǎn zhí wú suǒ zhī,liáng yàn jūn zhǎng zhě。
村邦柱材美,丞府依炉冶。cūn bāng zhù cái měi,chéng fǔ yī lú yě。
弗忘念夙昔,吟奕同茇舍。fú wàng niàn sù xī,yín yì tóng bá shě。

寄孙元忠

孔平仲

君不见潇湘之山衡山高,八月秋高风怒号。jūn bù jiàn xiāo xiāng zhī shān héng shān gāo,bā yuè qiū gāo fēng nù hào。
草木黄落龙正蛰,哀鸿独叫求其曹。cǎo mù huáng luò lóng zhèng zhé,āi hóng dú jiào qiú qí cáo。
男儿生无所成头皓白,漂零已是沧浪客。nán ér shēng wú suǒ chéng tóu hào bái,piāo líng yǐ shì cāng làng kè。
呼儿觅纸一题诗,此心炯炯君应识。hū ér mì zhǐ yī tí shī,cǐ xīn jiǒng jiǒng jūn yīng shí。

寄孙元忠

孔平仲

抱病江天白首郎,秋风此日晒衣裳。bào bìng jiāng tiān bái shǒu láng,qiū fēng cǐ rì shài yī shang。
看我形容已枯槁,此岂有意仍腾骧。kàn wǒ xíng róng yǐ kū gǎo,cǐ qǐ yǒu yì réng téng xiāng。
一官羁绊实藏身,富贵于我如浮云。yī guān jī bàn shí cáng shēn,fù guì yú wǒ rú fú yún。
致君尧舜付公等,几时高义排金门。zhì jūn yáo shùn fù gōng děng,jǐ shí gāo yì pái jīn mén。

寄孙元忠

孔平仲

呜呼古人已粪土,纷纷轻薄何须数。wū hū gǔ rén yǐ fèn tǔ,fēn fēn qīng báo hé xū shù。
当面输心背面笑,翻手作云覆手雨。dāng miàn shū xīn bèi miàn xiào,fān shǒu zuò yún fù shǒu yǔ。
感君意气无所惜,于我见子真颜色。gǎn jūn yì qì wú suǒ xī,yú wǒ jiàn zi zhēn yán sè。
人生会合不可常,昔者相遇今不得。rén shēng huì hé bù kě cháng,xī zhě xiāng yù jīn bù dé。

寄孙元忠

孔平仲

不恨我衰子贵时,经济实藉英雄姿。bù hèn wǒ shuāi zi guì shí,jīng jì shí jí yīng xióng zī。
君有长材不贫贱,莫令斩断青云梯。jūn yǒu zhǎng cái bù pín jiàn,mò lìng zhǎn duàn qīng yún tī。
骅骝作驹已汗血,坐看千里当霜蹄。huá liú zuò jū yǐ hàn xuè,zuò kàn qiān lǐ dāng shuāng tí。
省郎京尹必俯拾,军符侯印取岂迟。shěng láng jīng yǐn bì fǔ shí,jūn fú hóu yìn qǔ qǐ chí。

寄孙元忠

孔平仲

岁云暮矣多北风,潇湘洞庭虚映空。suì yún mù yǐ duō běi fēng,xiāo xiāng dòng tíng xū yìng kōng。
中有云气随飞龙,黄鹄高于五尺童。zhōng yǒu yún qì suí fēi lóng,huáng gǔ gāo yú wǔ chǐ tóng。
殊方日落玄猿哭,芜没潇岸千株菊。shū fāng rì luò xuán yuán kū,wú méi xiāo àn qiān zhū jú。
少壮几时奈老何,喧呼且覆杯中渌。shǎo zhuàng jǐ shí nài lǎo hé,xuān hū qiě fù bēi zhōng lù。

寄孙元忠

孔平仲

老去悲秋强自宽,衰颜欲付紫金丹。lǎo qù bēi qiū qiáng zì kuān,shuāi yán yù fù zǐ jīn dān。
坐卧只多少行立,岂可久在王侯间。zuò wò zhǐ duō shǎo xíng lì,qǐ kě jiǔ zài wáng hóu jiān。
与君相逢未恨晚,他日更仆语不浅。yǔ jūn xiāng féng wèi hèn wǎn,tā rì gèng pū yǔ bù qiǎn。
潇湘水国傍鼋鼍,吏情更觉沧洲远。xiāo xiāng shuǐ guó bàng yuán tuó,lì qíng gèng jué cāng zhōu yuǎn。

寄孙元忠

孔平仲

雄姿逸态何崷崒,自是君身有仙骨。xióng zī yì tài hé qiú zú,zì shì jūn shēn yǒu xiān gǔ。
彩服日向庭帏趋,百年未见欢娱毕。cǎi fú rì xiàng tíng wéi qū,bǎi nián wèi jiàn huān yú bì。
拖玉腰金致主身,起居八座太夫人。tuō yù yāo jīn zhì zhǔ shēn,qǐ jū bā zuò tài fū rén。
尔家最近魁三象,文采风流今尚存。ěr jiā zuì jìn kuí sān xiàng,wén cǎi fēng liú jīn shàng cún。

寄孙元忠

孔平仲

思君须向古人求,夙昔一逢无此流。sī jūn xū xiàng gǔ rén qiú,sù xī yī féng wú cǐ liú。
文章有神交有道,名位岂肯卑微休。wén zhāng yǒu shén jiāo yǒu dào,míng wèi qǐ kěn bēi wēi xiū。
倜傥权奇难具论,鸷鸟举翮连青云。tì tǎng quán qí nán jù lùn,zhì niǎo jǔ hé lián qīng yún。
无路从容陪笑语,使人叹恨伤精魂。wú lù cóng róng péi xiào yǔ,shǐ rén tàn hèn shāng jīng hún。

寄孙元忠

孔平仲

故人情谊晚难似,神倾意豁真佳士。gù rén qíng yì wǎn nán shì,shén qīng yì huō zhēn jiā shì。
可怜怀抱向人尽,再为后会知何地。kě lián huái bào xiàng rén jǐn,zài wèi hòu huì zhī hé dì。
老大徒伤未拂衣,白头吟望苦低垂。lǎo dà tú shāng wèi fú yī,bái tóu yín wàng kǔ dī chuí。
鱼龙寂寞秋江冷,不见湘妃鼓瑟时。yú lóng jì mò qiū jiāng lěng,bù jiàn xiāng fēi gǔ sè shí。

寄孙元忠

孔平仲

独立缥缈之飞楼,更有澄江销客愁。dú lì piāo miǎo zhī fēi lóu,gèng yǒu chéng jiāng xiāo kè chóu。
无边落木萧萧下,万里风烟接素秋。wú biān luò mù xiāo xiāo xià,wàn lǐ fēng yān jiē sù qiū。
天青小城捣练急,渔翁暝踏孤舟立。tiān qīng xiǎo chéng dǎo liàn jí,yú wēng míng tà gū zhōu lì。
嫩蕊浓花满目斑,临风三嗅馨香泣。nèn ruǐ nóng huā mǎn mù bān,lín fēng sān xiù xīn xiāng qì。

寄孙元忠

孔平仲

玉几由来天北极,云近蓬莱常五色。yù jǐ yóu lái tiān běi jí,yún jìn péng lái cháng wǔ sè。
五更三点入鹓行,朝回君是同舍客。wǔ gèng sān diǎn rù yuān xíng,cháo huí jūn shì tóng shě kè。
岂意出守江城居,此身已愧须人扶。qǐ yì chū shǒu jiāng chéng jū,cǐ shēn yǐ kuì xū rén fú。
青眼高歌望吾子,早据要路岂捐躯。qīng yǎn gāo gē wàng wú zi,zǎo jù yào lù qǐ juān qū。

寄孙元忠

孔平仲

秋风欻吸吹南国,天地黤惨忽异色。qiū fēng chuā xī chuī nán guó,tiān dì yǎn cǎn hū yì sè。
江石决裂青枫摧,波漂菰米沉云黑。jiāng shí jué liè qīng fēng cuī,bō piāo gū mǐ chén yún hēi。
儒术于我何有哉,口虽吟咏心中哀。rú shù yú wǒ hé yǒu zāi,kǒu suī yín yǒng xīn zhōng āi。
隐居欲就庐山远,黄帽青鞋归去来。yǐn jū yù jiù lú shān yuǎn,huáng mào qīng xié guī qù lái。

寄孙元忠

孔平仲

秋水浮阶溜决渠,啼猿僻在楚山隅。qiū shuǐ fú jiē liū jué qú,tí yuán pì zài chǔ shān yú。
白沙翠竹江村暮,斗酒新诗终日疏。bái shā cuì zhú jiāng cūn mù,dòu jiǔ xīn shī zhōng rì shū。
男儿生不成名身已老,但话夙昔伤怀抱。nán ér shēng bù chéng míng shēn yǐ lǎo,dàn huà sù xī shāng huái bào。
客至从嗔不出迎,逢迎少壮非吾道。kè zhì cóng chēn bù chū yíng,féng yíng shǎo zhuàng fēi wú dào。