古诗词

余比见管勾太平观刘朝奉见嫌太盛教以一食之法自用有效因以告子由且进先耆后欲之说蒙示长篇窃服高致谨再用元韵和寄

孔平仲

庐山九江南,胜隐类王屋。lú shān jiǔ jiāng nán,shèng yǐn lèi wáng wū。
中有刘先生,逃荣弃朱毂。zhōng yǒu liú xiān shēng,táo róng qì zhū gǔ。
我尝问持养,次第蒙摄伏。wǒ cháng wèn chí yǎng,cì dì méng shè fú。
操心要常存,尤戒忌追逐。cāo xīn yào cháng cún,yóu jiè jì zhuī zhú。
教人啖火枣,喻世指风烛。jiào rén dàn huǒ zǎo,yù shì zhǐ fēng zhú。
一从屏晚膳,已觉失颐肉。yī cóng píng wǎn shàn,yǐ jué shī yí ròu。
谅能早如此,盎自有馀粟。liàng néng zǎo rú cǐ,àng zì yǒu yú sù。
寝甘无复梦,行健不须竹。qǐn gān wú fù mèng,xíng jiàn bù xū zhú。
华池涌清波,漱饮每充足。huá chí yǒng qīng bō,shù yǐn měi chōng zú。
当使百灵朝,如闻九虫哭。dāng shǐ bǎi líng cháo,rú wén jiǔ chóng kū。
欲尘亦遂扫,由味方有触。yù chén yì suì sǎo,yóu wèi fāng yǒu chù。
甘肥自煎熬,其毒甚回禄。gān féi zì jiān áo,qí dú shén huí lù。
愿公亦澹薄,同享秀眉福。yuàn gōng yì dàn báo,tóng xiǎng xiù méi fú。
丈夫贵决烈,安得犹碌碌。zhàng fū guì jué liè,ān dé yóu lù lù。
淘沙始见金,椎石方逢玉。táo shā shǐ jiàn jīn,chuí shí fāng féng yù。
所以老氏言,为腹不为目。suǒ yǐ lǎo shì yán,wèi fù bù wèi mù。
未能便仙去,轻举随白鹄。wèi néng biàn xiān qù,qīng jǔ suí bái gǔ。
且保临老年,眼明腰不曲。qiě bǎo lín lǎo nián,yǎn míng yāo bù qū。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。