古诗词

宵兴

孔平仲

宵兴视星斗,侧身坐长叹。xiāo xīng shì xīng dòu,cè shēn zuò zhǎng tàn。
秋风忽已至,万木鸣珊珊。qiū fēng hū yǐ zhì,wàn mù míng shān shān。
垂髫初执卷,结发乃弹冠。chuí tiáo chū zhí juǎn,jié fā nǎi dàn guān。
功名当及时,一失何由还。gōng míng dāng jí shí,yī shī hé yóu hái。
丈夫惜少壮,日月如走丸。zhàng fū xī shǎo zhuàng,rì yuè rú zǒu wán。
念躬累尚寡,筋力无所难。niàn gōng lèi shàng guǎ,jīn lì wú suǒ nán。
白首佩黄金,意气亦已阑。bái shǒu pèi huáng jīn,yì qì yì yǐ lán。
所以飞腾心,顾盼生羽翰。suǒ yǐ fēi téng xīn,gù pàn shēng yǔ hàn。
诗人咏嵩高,不尔歌考槃。shī rén yǒng sōng gāo,bù ěr gē kǎo pán。
胡为两未决,碌碌守一官。hú wèi liǎng wèi jué,lù lù shǒu yī guān。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。