古诗词

鸡冠

孔平仲

我初种鸡冠,其小乃毫芒。wǒ chū zhǒng jī guān,qí xiǎo nǎi háo máng。
曾未得几时,忽已过我长。céng wèi dé jǐ shí,hū yǐ guò wǒ zhǎng。
根株既猥大,枝叶亦开张。gēn zhū jì wěi dà,zhī yè yì kāi zhāng。
吐花凌朝曦,生意殊未央。tǔ huā líng cháo xī,shēng yì shū wèi yāng。
阴风自西来,惨淡驱清霜。yīn fēng zì xī lái,cǎn dàn qū qīng shuāng。
一夜忽变故,叶萎花已黄。yī yè hū biàn gù,yè wēi huā yǐ huáng。
当此繁盛时,为尔赏壶觞。dāng cǐ fán shèng shí,wèi ěr shǎng hú shāng。
及今乃腐草,好玩安可常。jí jīn nǎi fǔ cǎo,hǎo wán ān kě cháng。
呼童尽剪拔,昔恐践踏伤。hū tóng jǐn jiǎn bá,xī kǒng jiàn tà shāng。
庭除稍旷阔,耳目加清凉。tíng chú shāo kuàng kuò,ěr mù jiā qīng liáng。
竹枝久蒙蔽,迥立独苍苍。zhú zhī jiǔ méng bì,jiǒng lì dú cāng cāng。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。