古诗词

舟行却回

孔平仲

清晨移舟出沙嘴,宿氛卷尽天如洗。qīng chén yí zhōu chū shā zuǐ,sù fēn juǎn jǐn tiān rú xǐ。
日高五丈行十里,白云之中黑云起。rì gāo wǔ zhàng xíng shí lǐ,bái yún zhī zhōng hēi yún qǐ。
回舟急趋旧泊处,四山沉沉日色死。huí zhōu jí qū jiù pō chù,sì shān chén chén rì sè sǐ。
逆风飒飒初尚微,浪头已高白参差。nì fēng sà sà chū shàng wēi,làng tóu yǐ gāo bái cān chà。
又闻西北崩崖陷谷有异声,大风横击波如陵。yòu wén xī běi bēng yá xiàn gǔ yǒu yì shēng,dà fēng héng jī bō rú líng。
操舟之子虽习贯,掣柁才开又投岸。cāo zhōu zhī zi suī xí guàn,chè duò cái kāi yòu tóu àn。
有如磁石引针去,时时飐扑愁中断。yǒu rú cí shí yǐn zhēn qù,shí shí zhǎn pū chóu zhōng duàn。
长篙劲橹不易胜,仅得入口如再生。zhǎng gāo jìn lǔ bù yì shèng,jǐn dé rù kǒu rú zài shēng。
回望后舟尚出没,使人泪落肝胆惊。huí wàng hòu zhōu shàng chū méi,shǐ rén lèi luò gān dǎn jīng。
昨日庙中奠旨酒,巫语甚吉许我行。zuó rì miào zhōng diàn zhǐ jiǔ,wū yǔ shén jí xǔ wǒ xíng。
奈何中路辄反覆,欺诞何者为神明。nài hé zhōng lù zhé fǎn fù,qī dàn hé zhě wèi shén míng。
岂非风者天号令,必欲逆知非汝能。qǐ fēi fēng zhě tiān hào lìng,bì yù nì zhī fēi rǔ néng。
浪传消息得醉饱,万一犹足为威灵。làng chuán xiāo xī dé zuì bǎo,wàn yī yóu zú wèi wēi líng。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。