古诗词

天门山

孔平仲

惟天莽苍苍,乃立此门阙。wéi tiān mǎng cāng cāng,nǎi lì cǐ mén quē。
山本如城高,剖凿中断裂。shān běn rú chéng gāo,pōu záo zhōng duàn liè。
两峰竞秀倚,千古势相戛。liǎng fēng jìng xiù yǐ,qiān gǔ shì xiāng jiá。
大江方南来,逼束不得泄。dà jiāng fāng nán lái,bī shù bù dé xiè。
潴为无底深,散作万顷阔。zhū wèi wú dǐ shēn,sàn zuò wàn qǐng kuò。
想当割据时,闭固孰敢发。xiǎng dāng gē jù shí,bì gù shú gǎn fā。
夕阳坐荒亭,诗思摹峭拔。xī yáng zuò huāng tíng,shī sī mó qiào bá。
清晨放舟出,回首见呀豁。qīng chén fàng zhōu chū,huí shǒu jiàn ya huō。
西梁尚局促,壮观心颇阔。xī liáng shàng jú cù,zhuàng guān xīn pǒ kuò。
安得呼化工,努力更一揠。ān dé hū huà gōng,nǔ lì gèng yī yà。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。