古诗词

枯柳

孔平仲

窾枯路傍柳,种插从何年。kuǎn kū lù bàng liǔ,zhǒng chā cóng hé nián。
枯条不可见,人立何岿然。kū tiáo bù kě jiàn,rén lì hé kuī rán。
轻脆岂耐久,心腹俱空穿。qīng cuì qǐ nài jiǔ,xīn fù jù kōng chuān。
上无一鸟巢,下系万里船。shàng wú yī niǎo cháo,xià xì wàn lǐ chuán。
想见方浓时,飞花舞青天。xiǎng jiàn fāng nóng shí,fēi huā wǔ qīng tiān。
行人多攀折,惨淡驻征鞭。xíng rén duō pān zhé,cǎn dàn zhù zhēng biān。
今也傲突兀,东西过谁怜。jīn yě ào tū wù,dōng xī guò shuí lián。
陋质非焦桐,难试朱丝弦。lòu zhì fēi jiāo tóng,nán shì zhū sī xián。
英华馀岁许,白蚁争回旋。yīng huá yú suì xǔ,bái yǐ zhēng huí xuán。
雷公飞火试一照,深处恐有乖龙眠。léi gōng fēi huǒ shì yī zhào,shēn chù kǒng yǒu guāi lóng mián。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。