古诗词

二十二日大风

孔平仲

张帆风尚小,出口势愈急。zhāng fān fēng shàng xiǎo,chū kǒu shì yù jí。
扁舟已中流,前后无所及。biǎn zhōu yǐ zhōng liú,qián hòu wú suǒ jí。
侧看岸旋转,白浪若山岌。cè kàn àn xuán zhuǎn,bái làng ruò shān jí。
磔砉时有声,百罅水争入。zhé huò shí yǒu shēng,bǎi xià shuǐ zhēng rù。
危樯听欲折,柁柄脱操执。wēi qiáng tīng yù zhé,duò bǐng tuō cāo zhí。
我有常病妻,素羸多不粒。wǒ yǒu cháng bìng qī,sù léi duō bù lì。
及兹益愦乱,卧喘气吸吸。jí zī yì kuì luàn,wò chuǎn qì xī xī。
婢姥半北人,兹险未尝习。bì lǎo bàn běi rén,zī xiǎn wèi cháng xí。
苍皇面深墨,呕哕皆胆汁。cāng huáng miàn shēn mò,ǒu huì jiē dǎn zhī。
可怜儿女辈,往往相聚泣。kě lián ér nǚ bèi,wǎng wǎng xiāng jù qì。
出门强指挥,飞沫溅衣湿。chū mén qiáng zhǐ huī,fēi mò jiàn yī shī。
江豚踊吾前,猵獭作人立。jiāng tún yǒng wú qián,biān tǎ zuò rén lì。
意如骜吾嚱,出没相百十。yì rú ào wú xì,chū méi xiāng bǎi shí。
呼神掷楮泉,祈佛启经袭。hū shén zhì chǔ quán,qí fú qǐ jīng xí。
是时正月尾,于节甫惊蛰。shì shí zhèng yuè wěi,yú jié fǔ jīng zhé。
云气作冥晦,气候变寒涩。yún qì zuò míng huì,qì hòu biàn hán sè。
日中仅得止,性命危若拾。rì zhōng jǐn dé zhǐ,xìng mìng wēi ruò shí。
纷然方寸乱,魂干久不集。fēn rán fāng cùn luàn,hún gàn jiǔ bù jí。
官期幸未迫,安用苦汲汲。guān qī xìng wèi pò,ān yòng kǔ jí jí。
官兵勇贪程,一震当少戢。guān bīng yǒng tān chéng,yī zhèn dāng shǎo jí。
何如彼居民,生不出井邑。hé rú bǐ jū mín,shēng bù chū jǐng yì。
吾田虽旷瘠,饘粥粗可给。wú tián suī kuàng jí,zhān zhōu cū kě gěi。
劳生嘿自慨,茅舍行且葺。láo shēng hēi zì kǎi,máo shě xíng qiě qì。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。