古诗词

出城至太平将见熊伯通

孔平仲

两松辟为门,前见青山横。liǎng sōng pì wèi mén,qián jiàn qīng shān héng。
坡陀若相接,宛转疑有情。pō tuó ruò xiāng jiē,wǎn zhuǎn yí yǒu qíng。
日出鸟呼乐,春归林翠明。rì chū niǎo hū lè,chūn guī lín cuì míng。
问我何所往,行当造殊庭。wèn wǒ hé suǒ wǎng,xíng dāng zào shū tíng。
紫微有仙客,住在泉石清。zǐ wēi yǒu xiān kè,zhù zài quán shí qīng。
咫尺久不觌,渺如隔蓬瀛。zhǐ chǐ jiǔ bù dí,miǎo rú gé péng yíng。
今将往见之,先已耳目醒。jīn jiāng wǎng jiàn zhī,xiān yǐ ěr mù xǐng。
愿闻直截义,庶使正觉成。yuàn wén zhí jié yì,shù shǐ zhèng jué chéng。
纷纷焉足道,无使一尘生。fēn fēn yān zú dào,wú shǐ yī chén shēng。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。